Ngực anh phập phồng dữ dội, môi vài lần mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng lại không thốt nên lời, chỉ nhìn tôi với ánh mắt đầy đấu tranh.
Cuối cùng, khi tôi không nhịn được định mở miệng, anh trầm giọng hỏi:
“Rốt cuộc em coi tôi là ai?”
Tôi ngẩn ra: “…?”
Câu hỏi vừa bật ra, đối diện với ánh mắt đầy thắc mắc của tôi, anh dường như không còn muốn giữ trong lòng nữa.
“Giang Ninh, ngay từ lần đầu gặp em, tôi đã muốn hỏi. Em rốt cuộc đang nhìn xuyên qua tôi để tìm ai? Rốt cuộc em coi tôi là thế thân của ai?”
“Tôi thừa nhận, Trần Tự tôi không phải người tốt đẹp gì, nhưng tôi cũng không muốn vô duyên vô cớ trở thành cái bóng của người khác.”
“Em coi tôi là ai?”
Cứ như mọi hành động lạnh nhạt, mọi sự trốn tránh của anh trong thời gian qua cuối cùng đã có lời giải.
Trần Tự không có những ký ức mà tôi đang mang.
Tôi vô cùng chắc chắn rằng mình yêu Trần Tự, dù là trong quá khứ hay tương lai.
Họ đều là Trần Tự — là một phần trong cuộc đời anh, tạo nên một Trần Tự hoàn chỉnh.
Tôi hiểu điều này, nhưng anh thì không.
Chính sự yêu thương vô cớ từ tôi khiến anh hoang mang, lo lắng. Và tôi lại không nhận ra điều đó.
Trần Tự bất an vì sự bất an của tôi.
Tôi đã quá vội vã, để nỗi sợ hãi che mờ lý trí.
Tôi cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi.”
Để tránh Trần Tự hiểu lầm thêm, tôi tiếp tục:
“Nhưng tôi có thể nghiêm túc nói với anh rằng, tôi không nhìn xuyên qua anh để thấy ai khác. Tôi chỉ đang nhìn anh. Anh chính là anh, không phải thế thân của bất kỳ ai.”
Tôi yêu là Trần Tự của hiện tại.
Là hiện tại trong tương lai, và là hiện tại trong bây giờ.
Nghĩ vậy, tôi định nói rõ mọi chuyện, kể cho anh nghe về việc tôi đã tái sinh.
Nhưng ngay lúc đó, Trần Tự cắt ngang lời tôi.
Anh bật cười khẽ: “Giang Ninh, tôi trông giống người dễ bị lừa lắm à? Em định bịa chuyện gì để gạt tôi?”
“Đã không muốn nói, thì tôi cũng không muốn hỏi nữa.” Anh cười nhạt. “Hai chúng ta nên bình tĩnh lại một chút.”
12
Trần Tự không tin những gì tôi nói.
Trước đây, chúng tôi vốn đã trong trạng thái giống như chiến tranh lạnh. Sau cuộc trò chuyện này, khoảng cách giữa chúng tôi càng lớn hơn.
Dù vậy, liên lạc trực tuyến vẫn không hẳn là cắt đứt.
Đúng lúc đó, anh bận rộn với một dự án gặp vấn đề, còn tôi cũng đang trong giai đoạn quan trọng của thí nghiệm.
Hai người đều bận tối mắt tối mũi, đến mức không có thời gian gặp nhau.
Tôi cũng không tìm được cơ hội thích hợp để gặp mặt anh, ngồi xuống và nói rõ ràng về vấn đề giữa chúng tôi.
Vả lại, tôi cũng muốn tranh thủ thời gian này để điều chỉnh lại tâm lý của mình, để chuẩn bị sẵn sàng khi đối diện với anh.
Tôi dự định khi hoàn thành công việc và anh xong dự án, sẽ dành hẳn một khoảng thời gian để tháo gỡ mọi hiểu lầm.