Hối Hận Không Kịp

Chương 9



Anh nắm chặt người kia, đối phương giãy giụa thế nào cũng không thoát, chút men say còn lại trong người cũng bị dọa bay sạch.

Tôi sợ anh đánh người, vội kêu lên một tiếng, chạy tới nắm lấy cánh tay anh: “Trần Tự!”

Nghe tiếng tôi, anh nghiến răng, cuối cùng buông tay, để người kia ngã phịch xuống ghế.

Không để ý đến sự níu kéo của những người khác trên bàn, anh kéo áo khoác lên, nắm lấy cổ tay tôi, không ngoảnh đầu lại mà dẫn tôi rời khỏi đó.

Mãi đến khi ra tới bãi đậu xe, đứng cạnh chiếc xe của mình, anh mới buông tay tôi ra, châm một điếu thuốc.

“Cô ngốc à? Bị mắng mà không biết cãi lại? Tôi dạy dỗ giúp cô còn ngăn tôi?”

Nói xong, anh còn cố tình nói thêm một câu: “Tôi không phải vì cô đâu. Dù là ai hôm nay nghe mấy lời đó tôi cũng lật mặt. Trước đây tôi cũng không biết bọn họ như vậy.”

Tôi lắc đầu: “Có gì đâu, tôi nghe những lời khó nghe hơn rồi.”

Chênh lệch gia cảnh khiến tôi sớm quen với những lời gièm pha, ngay cả trong tương lai khi tình cảm của chúng tôi tốt đẹp, vẫn có người bàn tán sau lưng.

So với những lời cay nghiệt ngoài xã hội, lời của đám sinh viên này chỉ là trò trẻ con.

May mà dù hiện tại Trần Tự buông thả, bản chất anh vẫn không thay đổi.

“Trần Tự, anh không cần vì những người như vậy mà phạm sai lầm. Đánh người là phải vào đồn đấy.”

Anh nhả khói, nói thờ ơ: “Vào đồn thì sao? Ở hai ngày rồi cũng ra thôi, ngay cả cha tôi biết cũng chẳng quan tâm.”

Những năm tháng bị đẩy tới Hải Thị, anh như trải qua tuổi dậy thì muộn, cố tình làm loạn để giành lấy sự chú ý từ gia đình, nhưng càng ngày càng thất vọng.

Tôi chợt nghĩ, được gặp anh trong thời kỳ khó khăn nhất của anh thật tốt.

Dù biết gặp sớm có thể khiến chúng tôi đi những con đường khác nhau, tôi vẫn thực lòng muốn anh sống tốt.

“Tôi quan tâm.” Tôi ngắt lời anh. “Trần Tự, tôi quan tâm. Những người đó không đáng để anh làm vậy.”

Anh sững lại.

Tàn thuốc nóng rơi trên tay, nhưng anh không có phản ứng gì, chỉ nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ.

Tôi tiến lại gần: “Anh sao vậy?”

Thấy tôi đến gần, anh vội lùi lại vài bước, ho khan vài tiếng.

Nhưng sau một lúc im lặng, anh nhanh chóng dập nốt điếu thuốc trên tay, giọng nhỏ nhẹ như đang mơ: “Cô đang nhìn ai thế?”

Tôi lờ mờ nghe được, phản xạ ậm ừ định xác nhận.

Nhưng anh lập tức làm như chưa từng nói gì, mở cửa xe, chui vào ghế lái.

“Đói rồi, đổi chỗ ăn đi.” Anh gõ tay lên vô lăng, vẻ mặt khó chịu: “Lên không? Không thì tôi để cô ở lại đây.”

Nói xong, anh làm ra vẻ sẵn sàng khởi động xe.

Biết nhà hàng đám bạn chọn vừa đắt vừa xa, bắt xe rất khó, tôi sợ anh bỏ lại mình, vội vàng lên xe.

“À đúng rồi.” Tôi chợt nhớ ra. “Lần đầu gặp nhau, nếu tôi thua anh trong cuộc đua xe, anh thật sự định bắt tôi quỳ ba cái à? Với người khác cũng vậy sao?”

Anh liếc nhìn tôi: “Chuyện đùa với thật mà cũng không phân biệt được à? Dù tôi thắng, tôi cũng không làm cô mất mặt đâu, sẽ lén để cô đi thôi.”