Hồi Kết Của Một Lời Hứa

Chương 5



Sáng hôm sau tỉnh dậy, bên giường đã trống trơn.

Tôi đi vào bếp lấy nước, mở điện thoại thì thấy tin nhắn Kỷ Hoài gửi từ sáng sớm:

【Vợ yêu Gia Gia, chồng bất ngờ phải đi công tác gấp nửa tháng.

Ba mẹ nhớ An An, trước khi đi anh đã đưa con về bên đó rồi.

Thời gian này em tranh thủ nghỉ ngơi nhé.

Chó con của em , A Hoài】

Trong tủ lạnh là bữa sáng mà anh đã chuẩn bị cho tôi trước khi rời đi.

Tôi vừa định nhắn lại cho anh thì điện thoại đã reo lên.

Là Chu Yến Chi gọi đến.

“Tối nay món chính là sườn cừu nướng, còn lại tùy em. Em biết khẩu vị của anh mà.”

Chưa kịp trả lời, anh ta đã vội vàng cúp máy.

Thật là, mới sáng sớm đã làm hỏng tâm trạng!

Tôi ăn xong bữa sáng rồi lái xe đến studio xử lý công việc.

Bận rộn đến chiều lại vội vàng đi chợ mua nguyên liệu.

Trên đường đến căn hộ của Chu Yến Chi, ký ức về ba năm yêu nhau giữa tôi và anh ta chợt ùa về.

Khi yêu Chu Yến Chi, tôi từng rất tự ti và nhạy cảm.

Anh ấy đẹp trai, giàu có, tài năng hơn người, thời đại học còn luôn vướng phải những tin đồn tình ái.

Tôi từng nghĩ mình và anh là hai đường thẳng song song không bao giờ giao nhau.

Vậy mà, tôi lại có may mắn được cùng anh làm đại diện sinh viên ưu tú phát biểu lễ tốt nghiệp.

Sau buổi diễn văn, trong hậu trường hội trường lớn, Chu Yến Chi mỉm cười hỏi tôi có thể kết bạn WeChat không.

Bàn tay tôi khẽ run, từ lâu đã bán đứng lòng mình.

Ai cũng yêu thích cái đẹp, tôi cũng không ngoại lệ.

Chỉ vì một câu “Anh không muốn yêu xa”, tôi đã từ bỏ một lời mời công việc lương cao từng được chốt sẵn.

Tôi theo anh bắt đầu từ vị trí thấp nhất trong công ty gia đình.

Ban ngày cùng anh chạy dự án, bàn chuyện hợp tác.

Tối đến lại cùng nhau đi siêu thị mua đồ ăn.

Tôi tranh thủ thời gian học nấu nhiều món mới, chỉ để chăm sóc dạ dày kén ăn của anh.

Mùa hè nóng bức, mồ hôi ướt đẫm áo sơ mi trắng.

Dưới bóng cây ngô đồng, Chu Yến Chi đưa cho tôi chai nước vừa vặn mát lạnh.

“Gia Gia, em vất vả rồi. Sau này khi chúng ta kết hôn, em có thể toàn tâm toàn ý làm thiết kế như em muốn.”

Đó là lời hứa đẹp đẽ nhất mà anh từng vẽ ra cho tôi.

Tôi đam mê thiết kế trang sức, luôn ước ao được mở một studio riêng, xây dựng thương hiệu của chính mình.

Nhưng gia cảnh bình thường, giấc mơ đó không thể thành hiện thực trong một sớm một chiều.

Khi ấy, tôi từng mơ tưởng rằng sẽ luôn bên cạnh Chu Yến Chi, cùng anh đi đến cuối đời, và rồi giấc mơ ấy sẽ thành thật.

Cho đến ba năm sau, một người phụ nữ tên Lạc Ninh Tuyết đến tìm tôi.

Cô ta toàn thân hàng hiệu, khí chất sang chảnh, nổi bật lạ thường.

“Cô chính là người tình mà anh Chu nuôi bên ngoài? Cũng khá xinh đấy.”

Tôi siết chặt tay quanh ly cà phê trên bàn.

“Tôi và anh Chu có hôn ước từ lâu. Nên khi tôi nói cô là kẻ thứ ba, cô cũng đừng thấy ấm ức.”

Một câu “có hôn ước” khiến tôi gần như sụp đổ.

“Yến Chi chưa bao giờ nói với tôi…”

Tôi không hề biết anh ta đã có vị hôn thê. Nếu biết, dù thế nào tôi cũng sẽ không bước vào mối quan hệ đó.

“Cô chỉ là kẻ ngoài luồng, anh ấy cần gì phải báo cáo mọi chuyện với cô? Tôi cho cô một tuần để dọn nhà và tìm việc khác.”

Lúc ấy, tôi đang tham gia phỏng vấn vị trí quản lý bộ phận vì thành tích xuất sắc.

“…Tôi không tin lời cô. Tôi muốn xác nhận với Yến Chi.”

Lạc Ninh Tuyết bật cười, nhún vai đầy thờ ơ.

Tôi run rẩy gọi điện cho Chu Yến Chi.

“Xin lỗi Thẩm Gia, đây là mệnh lệnh của ba anh, anh không thể từ chối.”

“Vợ của người thừa kế nhà họ Chu chỉ có thể là Lạc Ninh Tuyết.”

“Nếu anh không cưới cô ấy, anh sẽ mất quyền thừa kế.”



Ngoài quán cà phê, nắng gắt như thiêu, nhưng tôi chỉ cảm thấy mình rơi vào hầm băng lạnh buốt.

Tôi hiểu rõ nỗ lực của Chu Yến Chi suốt ba năm qua.

Tài năng, khát vọng, tham vọng của anh – nếu không ngồi vững vị trí người thừa kế, tất cả sẽ tan biến.

Buông tay có lẽ là lựa chọn tốt nhất lúc ấy.

Thế nên tôi thỏa hiệp, để hoàn thành tâm nguyện cho người mình yêu.

Tôi nhìn Lạc Ninh Tuyết đang mân mê bộ nail đính đá sáng lấp lánh.

“…Tôi đồng ý.”