Chu Yến Chi nhanh chóng nắm quyền, mạnh tay cải tổ tập đoàn, xoay chuyển tình thế trong nguy nan.
Sau khi thật sự làm chủ nhà họ Chu, anh ta dùng một số thủ đoạn thâu tóm luôn sản nghiệp nhà họ Lạc.
Chu Yến Chi làm việc ngày đêm, mỗi ngày chỉ ngủ hai tiếng.
“Thời gian đó, chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu anh chỉ toàn là hình bóng của em.”
“Anh đã nghĩ, giá như thời gian có thể chậm lại, chậm hơn nữa, để em có thể chờ anh… chờ đến khi anh đủ năng lực đứng trước mặt em một lần nữa.”
“Thẩm Gia, bây giờ anh rất hối hận, hối hận vì năm xưa đã dễ dàng buông tay với em đến thế.”
Tôi đưa tay nhẹ lau giọt nước ở khóe mắt anh.
“Lời xin lỗi muộn màng của anh, tôi nhận.”
“Nhưng tôi không thể chấp nhận một mối quan hệ mập mờ không rạch ròi, tôi chỉ yêu một mình chồng tôi.”
“Vậy nên chúng ta thật sự kết thúc rồi, Chu Yến Chi.”
Dứt lời, tôi đứng dậy rời khỏi căn hộ.
Tối hôm đó, hiếm khi Kỷ Hoài không tăng ca.
Anh vui vẻ kéo tôi vào bồn tắm thư giãn.
“Vợ à, dự án sắp hoàn thành rồi. Em nghĩ ra chưa, mình sẽ đi đâu nghỉ mát?”
Tôi tựa vào ngực anh.
“Ra biển đi. Lâu rồi mình chưa đi bắt còng chung. Dắt theo ba mẹ và An An, mình lái xe đi nhé…”
Kỷ Hoài ôm tôi vào lòng, “Được, nghe lời vợ hết.”
Anh vừa nói, thứ gì đó sau lưng anh càng lúc càng cấn vào người tôi.
“Cứ đâm vào lưng em đau quá! Anh tiết chế lại đi!”
Kỷ Hoài chớp mắt vô tội.
“Lâu quá rồi còn gì. Tiểu A Hoài nhớ vợ quá mà.”
Đêm dài triền miên, căn phòng ngập tràn ám sắc.
Tôi thường hay nghi ngờ, Kỷ Hoài chắc là sinh nhầm vào năm Tuất, sức sống thật sự quá dồi dào.
Anh nằm trên người tôi, cười đến mức quyến rũ lạ thường.
“Đúng rồi đấy! Anh là cún con của vợ mà. Cún con chỉ yêu mỗi vợ thôi ~”
Tôi véo mạnh vào eo anh một cái.
“Cún con sau này không được quá dữ, không thì vợ thật sự sẽ ‘tàn phế’ mất.”
Kỷ Hoài “ái da” một tiếng, nhân cơ hội ôm tôi chặt hơn.
“Chu Yến Chi chuẩn bị rời Úc rồi. Anh ấy mời các đồng nghiệp đi ăn, nói có thể dẫn theo người nhà. Vợ có muốn đi không?”
Tôi nhắm mắt lại, “Anh muốn em đi thì em đi.”
Kỷ Hoài lắc đầu, “Anh không muốn. Anh không thích ánh mắt anh ta nhìn em.”
Nghe vậy, lòng tôi khẽ rung lên.
Quá khứ giữa tôi và Chu Yến Chi… sớm muộn gì cũng phải tìm cơ hội nói rõ với Kỷ Hoài.
“Chồng à, thật ra em với…”
Nghe tôi mở lời, Kỷ Hoài vội rúc đầu vào lòng tôi, làu bàu.
“Buồn ngủ rồi… ngủ đã…”
Vậy thì để sau đi.
Tôi và Kỷ Hoài… vẫn còn một đời dài hạnh phúc bên nhau.