Hồi Kết Của Một Lời Hứa

Chương 9



Tối hôm diễn ra tiệc liên hoan của phòng ban, tôi nhận được điện thoại từ một đồng nghiệp của Kỷ Hoài.

Người ấy nói Kỷ Hoài uống hơi nhiều, họ không yên tâm để anh về một mình, hỏi tôi có thể đến đón anh không.

Sau khi biết địa chỉ, tôi lập tức lái xe đến đó.

Trước cửa nhà hàng, tôi thấy Kỷ Hoài hai má đỏ ửng, trông có vẻ đã uống không ít, cả người lảo đảo.

Người đang đỡ lấy anh lại là Chu Yến Chi.

“Gia Gia, ngày mai anh bay về nước. Dù biết là vô ích, nhưng anh vẫn muốn hỏi em một lần cuối… em có bằng lòng đi với anh không?”

Tôi đỡ lấy Kỷ Hoài từ tay anh ta.

“Cảm ơn Chu tổng đã chăm sóc chồng tôi. Chúc anh thượng lộ bình an.”

Đôi mắt Chu Yến Chi đỏ lên.

“Anh biết ngay em sẽ từ chối. Nhưng anh vẫn không cam lòng, vẫn muốn xác nhận… trong lòng em, có còn anh không…”

Anh ta như nhớ ra điều gì, hơi phấn khích nói tiếp.

“Gia Gia, dự án tiếp theo của anh là nửa năm sau.

Nửa năm này em có thể suy nghĩ kỹ. Em phải nhớ, vị trí bên cạnh anh… mãi mãi dành cho em…”

“Không cần!” Tôi cắt ngang lời anh ta.

“Tôi không chỉ yêu chồng mình sâu đậm, mà còn có giới hạn đạo đức. Mong anh đừng tiếp tục ôm lấy những ảo tưởng vô vọng ấy nữa.”

Nói xong, tôi dìu Kỷ Hoài rời khỏi đó.

Trên đường về, tôi hạ cửa kính cho gió lùa vào, giúp anh tỉnh táo hơn.

Anh khẽ hỏi:

“Vừa rồi… sao em không đồng ý với anh ta?”

“Rõ ràng Chu Yến Chi rất xuất sắc, lại còn yêu em sâu đậm… Em nên nhận lời anh ta mới phải…”

Tôi bật cười, liếc nhìn anh.

“Vậy còn anh thì sao? Anh không yêu em à?”

“Hay anh nghĩ, với một người vợ xinh đẹp, hoàn hảo như em, chỉ cần ai yêu là em phải yêu lại họ?”

Kỷ Hoài lén đưa tay lau nước mắt, bị tôi bắt gặp, liền cố chấp quay mặt sang chỗ khác.

“Lại ghen rồi hả, cún con?”

Xác nhận đường vắng và an toàn, tôi từ từ tấp xe vào lề.

Cún con ghen tuông cần được dỗ dành kịp thời, nếu không rất dễ tự mình làm khổ mình.

“Chồng à, anh biết vợ anh xinh đẹp, dịu dàng, tốt bụng, ai gặp cũng yêu đúng không?”

Kỷ Hoài liếc tôi một cái rồi quay đầu, giọng ủ ê.

“Biết…”

“Vậy có người thích em cũng là chuyện bình thường đúng không?”

“…Ừm, bình thường.”

“Vậy anh nói xem, từ lúc ở bên anh, em đã từng yêu ai ngoài anh chưa?”

“…Chưa từng.”

Tôi đưa tay xoa mái tóc mềm mại của anh.

“Đúng vậy. Em chỉ yêu mình anh thôi, anh biết mà.”

Kỷ Hoài mím môi, rồi bất ngờ ôm chặt lấy tôi.

“Vợ à… anh sợ em sẽ đồng ý với anh ta, sợ em sẽ rời xa anh.”

“Vợ không biết đâu, từ rất lâu rồi anh đã thích em. Hôm lễ tốt nghiệp ở A Đại, anh là tình nguyện viên.”

“Lúc đó em đứng trên sân khấu phát biểu, tỏa sáng đến mức làm anh say mê từ cái nhìn đầu tiên. Nhưng vì ngại, anh không dám đến xin liên lạc.”

“Sau này công ty cử anh đi Úc làm việc, ông trời lại để anh gặp được em. Khi ấy anh nghĩ, đây là định mệnh.”

“Nhưng rồi Chu Yến Chi mang theo dự án đến công ty, anh đã cảm thấy anh ta không có ý tốt, nhưng vẫn dẫn anh ta về nhà ăn cơm.”

“Chính từ hôm đó, Chu Yến Chi kể với anh về quá khứ giữa hai người. Anh nghĩ em vẫn còn yêu anh ta, và rằng… hạnh phúc của anh là do cướp lấy.”

Nói đến đây, Kỷ Hoài nghẹn lời, không nói tiếp được nữa.

Thì ra, trong khoảng thời gian tôi không biết, anh ấy đã âm thầm yêu tôi rất lâu.

Tôi vỗ nhẹ lên lưng anh, dỗ dành.

“Vậy giờ anh biết lòng em rồi chứ?”

Kỷ Hoài khẽ gật đầu trong lòng tôi.

“Vậy… anh có thể mang giấy đăng ký kết hôn về nhà chưa?”

Kỷ Hoài thoáng giật mình, lắp bắp.

“Sao… sao em biết… anh đem giấy kết hôn đến công ty…”

Giọng anh càng lúc càng nhỏ, khí thế cũng yếu đi rõ rệt.

“Hôm trước em mang cơm cho anh, chị Amy nói với em. Chị ấy còn kể cho em nghe nhiều chuyện lắm…”

Kỷ Hoài lặng lẽ đưa tay che mặt.

“Vậy mấy chuyện mất mặt đó… em đều biết rồi à?”

Tôi đáp “ừ” một tiếng đầy đắc ý.

Nhìn thấy “cún con” Kỷ Hoài kêu ăng ẳng vì xấu hổ, lòng tôi thấy vui đến khó tả.

Giờ tôi có Kỷ Hoài, có con gái, có sự nghiệp—chính là niềm hạnh phúc lớn nhất đời này.



Khoan đã , Kỷ Thời An đâu rồi? Chẳng phải vẫn còn đang ở nhà ông bà ngoại sao?

Tôi và Kỷ Hoài nhìn nhau, hiểu ý ngay lập tức.

“Đi thôi chồng à, mình đi đón An An về…”