Sau khi ly hôn với vợ, tôi không thể chờ đợi thêm dù chỉ một giây để cắt đứt quan hệ với cô ấy.
Tôi cưới một cô bạn gái trẻ trung xinh đẹp, mua chiếc xe địa hình mà tôi yêu thích từ lâu.
Những ngày tháng tồi tệ đó cuối cùng cũng đã trôi vào dĩ vãng, không bao giờ trở lại.
Tôi cảm thấy như thể mình đã sống lại một lần nữa.
01
Ngày đi lấy giấy chứng nhận ly hôn, tôi cố tình mặc bộ vest mà Phương Hạ đã mua cho tôi.
Ban đầu Phương Hạ định đi cùng tôi.
Tôi không đồng ý.
Tôi không đoán được tính khí của Hàn Sương.
Hàn Sương là vợ tôi.
Chính xác mà nói, sau khi con dấu đỏ được đóng lên tờ giấy ly hôn, cô ấy sẽ trở thành vợ cũ.
“Vậy thì anh không được nhìn cô ta thêm một cái nào đâu, em sẽ ghen đấy.”
Phương Hạ cố tình kéo cà vạt của tôi.
Dáng vẻ nũng nịu của cô ấy khiến tôi một lần nữa khẳng định rằng, ly hôn với Hàn Sương chính là quyết định đúng đắn nhất mà tôi từng làm.
Hàn Sương thật quá tẻ nhạt.
Ngay cả trên giường, cô ấy cũng khiến tôi chẳng hứng thú nổi.
Không giống như Phương Hạ, trẻ trung, nhiệt tình, thấu hiểu tôi.
“Được.”
“Anh đồng ý với em.”
Tôi khẽ gõ nhẹ vào mũi Phương Hạ, tâm trạng vô cùng sảng khoái.
Vì thế, tôi đến trước cổng Cục Dân chính từ rất sớm, chờ đợi một cuộc đời mới đang đến với mình.
Hàn Sương đến sớm hơn giờ hẹn của chúng tôi nửa tiếng.
Cô ấy vẫn đơn điệu như mọi khi.
Dù có cởi đồng phục làm việc ra, thì vẫn chỉ là ba màu xám, trắng, đen tẻ nhạt.
“Tôi đã lấy số thứ tự rồi, đi thôi.”
Tờ phiếu lấy số bị tôi vo lại trong lòng bàn tay, lặp đi lặp lại.
Có chút căng thẳng, có chút phấn khích.
Hàn Sương khẽ gật đầu.
Cô ấy đi phía trước tôi, không nói một lời nào.
Mãi đến khi nhân viên đưa giấy chứng nhận ly hôn cho cả hai người, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
“Đồ đạc của cô nhớ dọn ra sớm.”
“Từ giờ chúng ta đừng liên lạc nữa.”
02
Hàn Sương rời đi vội vã.
Cô ấy không nói sẽ dọn đồ ra khỏi nhà khi nào.
Tôi bắt taxi về nhà.
Nhất Phiến Băng Tâm
Xe thì để lại cho Hàn Sương, còn căn nhà thuộc về tôi.
Về phần phân chia tài sản, bạn bè xung quanh đều nói tôi chiếm được không ít lợi.
Tôi không đồng tình với cách nói đó.
Hôm bàn chuyện ly hôn, tôi bảo cô ấy có yêu cầu gì thì cứ việc nói.
Trong phạm vi tôi chấp nhận được, đều có thể thương lượng.
Nhưng tôi không ngờ, Hàn Sương chỉ liếc qua một cái rồi ký ngay vào thỏa thuận, thậm chí hôm đó còn đi cùng tôi đến Cục dân chính làm thủ tục ly hôn.
Việc đăng ký ly hôn là do tôi lén đặt lịch trước.
Dù sao thì ban đầu tôi cũng không nghĩ sẽ giải quyết ổn thỏa chỉ trong một lần gặp mặt.
Tôi đẩy cửa nhà bước vào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Luồng không khí lạnh ập đến khiến tôi rùng mình một cái.
Cửa sổ vẫn mở, mấy chậu cây xanh bị rét đến cúi đầu, vừa héo vừa khô.
Tôi nhìn quanh một lượt, đồ đạc trong nhà dường như vẫn còn nguyên, mà cũng như thiếu mất thứ gì đó.
Tôi kiểm tra két sắt trong phòng làm việc.
Mấy món đồ sưu tầm hiếm hoi của tôi vẫn còn đó, mấy sợi dây chuyền vàng tôi mua cho Hàn Sương sau khi kết hôn cũng vẫn ở đó.
Chỉ có mấy quyển sách về pháp luật trên giá hình như đã bị lấy mất vài cuốn.
Tôi tìm một cái thùng, ném hết mấy quyển sách mà Hàn Sương thích vào đó.
Sau đó tôi sang phòng ngủ.
Quần áo của Hàn Sương hình như cũng mất vài bộ, phần còn lại tôi gom hết bỏ vào trong thùng.
Thu dọn xong xuôi, tôi gọi điện cho Hàn Sương.
Vẫn giống hệt như trước đây.
Giọng nữ máy móc liên tục nhắc rằng, thuê bao quý khách hiện không thể liên lạc được.
Tôi dứt khoát gọi ship nhanh, gửi thẳng đồ đến chỗ làm của Hàn Sương.
03
Lúc tôi đón Phương Hạ đi đến showroom 4S để lái thử xe, anh shipper gọi điện cho tôi.
“Chúc tiên sinh, bên này người nhận từ chối nhận hàng rồi ạ.”
“Giờ anh muốn tôi mang trả lại hay xử lý thế nào?”
Anh shipper có chút khó xử.
Tôi vừa định lên tiếng thì Phương Hạ đã giật lấy điện thoại.
“Cô ta không cần thì cứ vứt đi.”
“Không bắt cô ta tự mình dọn đi đã là khách sáo lắm rồi.”
Phương Hạ không vui.
Tôi cũng chỉ cười gượng, không nói thêm gì.
Vì vậy lúc mua xe, tôi đã nghe theo yêu cầu của Phương Hạ mà lắp thêm khá nhiều trang bị.
Phương Hạ thích xe, tôi cũng vậy.
“Ngày nhận xe, chúng ta lái xe đi du lịch luôn, coi như ăn mừng một trận thật vui.”
Tôi gật đầu tán thành.
Chiếc xe này là thứ tôi đã yêu thích từ rất, rất lâu rồi.
Lần đầu tiên đề xuất đổi xe, Hàn Sương còn chẳng thèm hỏi lý do đã từ chối thẳng thừng.
Cô ấy không đồng ý cho tôi mua xe địa hình.
“Tiêu hao nhiên liệu cao, lại không thực tế, nếu nhất định phải mua thì mua xe điện đi.”
Trong mắt Hàn Sương, tính thực dụng luôn là ưu tiên hàng đầu.
Nhưng Phương Hạ thì không như vậy.
Cô ấy ủng hộ tất cả các quyết định của tôi, lại còn có chung sở thích và đam mê với tôi.
Phương Hạ là kiểu người hành động.
Tối hôm đó, cô ấy đã lên xong lịch trình cho chuyến du lịch tự lái.
Lúc tôi tắm xong bước ra, cô ấy vừa đóng máy tính lại.
“Chồng ơi.”
“Cuối tuần ba mẹ em gọi tụi mình về ăn cơm đó.”
Phương Hạ chưa bao giờ gọi tôi là chồng.
Dù là lúc cao hứng nhất trên giường, cô ấy cũng từ chối gọi tôi như vậy.
Cô ấy nói chỉ khi tôi và Hàn Sương chính thức ly hôn, thì cô ấy và tôi mới thật sự tính là bên nhau.
Ví dụ như bây giờ.
Tôi ôm chặt Phương Hạ vào lòng, vừa kích động, vừa hưng phấn.
Không hề nói quá, nếu cô ấy muốn sao trên trời, tôi cũng sẽ tìm cách hái xuống cho cô ấy.