Hồi Ức Về Người Vợ Cũ

Chương 2



04

 

Tôi gặp Phương Hạ lần đầu tiên trong một buổi cắm trại.

 

Hôm đó là cuối tuần.

 

Bạn bè rủ tôi và Hàn Sương tham gia một hoạt động ngoài trời.

 

Hàn Sương lúc nào cũng làm tụt hứng, nói rằng phải tăng ca để xử lý hồ sơ.

 

May mà cô ấy không đi, nhưng cũng không cấm cản tôi.

 

Vì vậy lần đó, tôi đã gặp Phương Hạ – một cô gái hoạt bát, vui tươi.

 

Có lẽ là cơn mưa rào trong cơn hạn lâu ngày, hoặc cũng có thể là tình yêu đích thực cuối cùng đã đến.

 

Nụ cười của Phương Hạ gần như ngay lập tức làm tim tôi rung động.

 

Cô ấy đi đến đâu, nơi đó liền tràn đầy sức sống.

 

Từ sau hôm đó, trong đầu tôi toàn là hình ảnh nụ cười của Phương Hạ, với hai lúm đồng tiền sâu và đôi mắt cong cong như vầng trăng.

 

Chúng tôi trao đổi cách liên lạc, thỉnh thoảng nhắn tin trò chuyện vài câu.

 

Tôi chưa từng nghĩ sẽ có quan hệ mập mờ với Phương Hạ.

 

Nhưng lại không thể ngăn mình bị cuốn hút bởi những ý tưởng mới lạ và sự nhiệt tình của cô ấy.

 

Thế giới của cô ấy rực rỡ sắc màu, hoàn toàn trái ngược với Hàn Sương.

 

Giống như một hòn đá rơi xuống mặt hồ phẳng lặng, gợn lên từng đợt sóng trong lòng tôi.

 

Những cuối tuần sau đó, tôi đều cùng Phương Hạ đi chơi khắp nơi.

 

Hàn Sương chưa bao giờ hỏi han gì.

 

Cô ấy chỉ nhắc tôi đi đường cẩn thận.

 

Con người cô ấy giống như công việc của cô ấy – tẻ nhạt và vô vị.

 

Phương Hạ thì luôn tràn đầy ngưỡng mộ mà khen ngợi: “Nhưng chị là thẩm phán mà! Giỏi thật đó!”

 

Thậm chí cô ấy còn nhắc nhở tôi: “Người đàn ông không yêu vợ mình thì chẳng phải người tốt đâu.”

 

Nhất Phiến Băng Tâm

Phương Hạ càng nói như vậy, tôi lại càng không thể kiềm chế tình cảm ngày càng mãnh liệt dành cho cô ấy.

 

Cho đến khi cô ấy cuối cùng cũng đồng ý ở bên tôi.

 

Chúng tôi bắt đầu hẹn hò thường xuyên, chìm đắm trong tình yêu.

 

Tôi cũng hứa với cô ấy rằng sẽ nhanh chóng cắt đứt quan hệ với Hàn Sương.

 

05

 

Cuối tuần.

 

Lần đầu tiên Phương Hạ dẫn tôi về ra mắt ba mẹ cô ấy.

 

Tôi mua rượu Mao Đài, thuốc bổ Trung Hoa và một đống đồ tẩm bổ do chính Phương Hạ chỉ định.

 

So với lần trước khi chỉ vài câu qua loa trên bàn ăn đã bàn xong chuyện cưới xin với Hàn Sương, lần này trang trọng và nghiêm túc hơn rất nhiều.

 

“Dù sao thì anh cũng là người đã qua một đời vợ, em không để tâm, nhưng ba mẹ em thì vẫn có phần lo lắng.”

 

“Thấy anh đối xử tốt với em như vậy, ba mẹ em mới yên tâm giao em cho anh.”

 

Phương Hạ khoác lấy tay tôi, cố gắng xoa dịu tâm trạng của tôi.

 

Cô ấy tưởng tôi khó chịu vì phải mua nhiều đồ thế này.

 

Thật ra là tôi đang hồi hộp.

 

Phương Hạ lúc nào cũng tốt bụng như thế, lại không hiểu rằng yêu là luôn cảm thấy mình chưa làm đủ.

 

Tôi chỉ sợ mình mua chưa đủ nhiều, chưa đủ tốt.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Khi nhắc đến tiền sính lễ, ba mẹ Phương Hạ nói theo phong tục bên nhà họ, phải là 388.000 tệ.

 

So với 88.000 tệ mà Hàn Sương yêu cầu khi xưa, đúng là cao hơn không ít.

 

Phương Hạ nheo mắt cười: “Tiền sính lễ là anh đưa cho em, của em thì cũng là của anh mà.”

 

Nghe Phương Hạ nói vậy, lòng tôi ấm lên từng đợt.

 

Còn 88.000 tệ của Hàn Sương thì là tiền của chính cô ấy.

 

Lúc mới đính hôn với Hàn Sương, nhà cũ ở quê định sửa sang lại.

 

Tôi tạm thời cần tiền gấp, hỏi Hàn Sương mượn thì cô ấy không từ chối, nhưng bắt tôi viết giấy nợ, nói rằng đó là sính lễ, không có lý gì mà đòi lại.

 

Sau đó tôi dứt khoát mua nhà mới ở thành phố, còn căn cũ thì cũng không sửa nữa.

 

Bây giờ nghĩ lại, có lẽ ngay từ đầu, tôi và cô ấy vốn đã không hợp nhau.

 

Chỉ là uổng phí mất cả thanh xuân.

 

06

 

Sau chuyến du lịch tự lái với Phương Hạ, chúng tôi đi đăng ký kết hôn.

 

Du lịch kết hôn, không tổ chức đám cưới.

 

Nhưng vẫn mời không ít bạn bè đến ăn mừng.

 

Trong bữa tiệc, tôi uống không ít rượu.

 

Vui, thực sự rất vui.

 

Cuối cùng tôi cũng cưới được người phụ nữ mình yêu.

 

Những ngày tháng tồi tệ bên Hàn Sương cuối cùng cũng đã vĩnh viễn chấm dứt.

 

Tôi cảm thấy mình như được sống lại.

 

Từng hơi thở đều tươi mới và rộn ràng.

 

Tôi xin nghỉ phép thêm vài ngày.

 

Cùng Phương Hạ cuộn mình trong nhà mấy hôm, gần như lúc nào cũng muốn dính lấy nhau.

 

Cô ấy vừa ngọt ngào vừa thẳng thắn, nũng nịu bắt tôi mua quà tặng.

 

Trong nhà, đồ xa xỉ chất đầy lấp lánh.

 

“Chồng ơi, anh thật tuyệt.”

 

“Yêu anh c.h.ế.t mất.”

 

Phương Hạ quấn lấy eo tôi, thật khiến người ta mê mệt.

 

Không giống Hàn Sương.

 

Mỗi lần tặng cô ấy đồ hiệu, cô ấy không những không vui mà còn chê là phô trương, không thực tế.

 

Càng so sánh, tôi càng cảm thấy mình và Hàn Sương thật sự sai lầm đến mức không thể cứu vãn.

 

Tôi và Hàn Sương quen nhau qua mai mối.

 

Ba mẹ tôi ưng ý công việc và học vấn của cô ấy – cử nhân và thạc sĩ luật, sau khi tốt nghiệp thì luôn làm việc trong tòa án.

 

Vì vậy khi ly hôn với Hàn Sương, tôi và Phương Hạ thật ra đều có chút lo lắng.

 

Cô ấy là thẩm phán.

 

Nếu thật sự so đo đến cùng, thì chuyện ly hôn chắc chắn sẽ không đẹp đẽ gì, còn tôi thì e rằng chẳng được lợi gì.

 

Đặc biệt là hôm đó, ở bãi đỗ xe dưới nhà, cô ấy tận mắt bắt gặp tôi và Phương Hạ.

 

May mà thái độ của Hàn Sương khi ly hôn rất dứt khoát, giúp chúng tôi tránh được nhiều phiền phức trong đàm phán.

 

Tôi tin tưởng tuyệt đối rằng mình đã có được cuộc sống mà mình mong muốn.

 

Nhưng rồi tôi nhận ra, Phương Hạ sau khi kết hôn ngày càng khác xa với Phương Hạ mà tôi từng quen biết.