31
Phương Hạ theo tôi về nhà suốt dọc đường.
Trong nhà được dọn dẹp sạch sẽ, sáng sủa hẳn lên.
Ngay cả chậu cây xanh ngoài ban công vốn đã héo rũ từ lâu cũng được thay mới.
Trên bàn ăn đã bày sẵn cơm canh.
Phương Hạ chạy nhanh tới: “Em nấu xong từ lâu rồi, chỉ cần hâm lại trong lò vi sóng là được, chờ em chút.”
Lò vi sóng “đinh” một tiếng rồi lại một tiếng.
Tôi bực bội bước vào nhà vệ sinh.
Rít đến điếu thuốc thứ ba, Phương Hạ đi đến gõ cửa.
Cô ta dịu giọng:
“Chồng ơi, cơm nấu xong rồi.”
“Anh ra ăn có được không, ăn xong bữa này em sẽ không làm phiền anh nữa.”
Nghe đến câu này, tôi bước ra ngoài.
Cô ta gắp thức ăn, xới cơm cho tôi, nhưng trong đầu tôi chỉ toàn là hình ảnh của Hàn Sương.
Tôi cũng không hiểu vì sao.
Càng ăn, trong người tôi càng thấy nóng bừng, khó chịu.
Tôi dường như đã nhìn thấy Hàn Sương.
Tôi không kìm được mà ôm chầm lấy cô ấy, điên cuồng suốt một đêm.
Đêm đó, Hàn Sương chủ động vô cùng.
Tôi rất kích động.
Kích động vì cô ấy đã trở về, kích động vì cô ấy vẫn bằng lòng lên giường với tôi.
Nhưng tất cả những điều đó đều bị Phương Hạ phá hủy.
Khi tỉnh dậy, tôi không thấy Hàn Sương mà tôi hằng mong nhớ, chỉ thấy Phương Hạ vẫn còn đang ngủ say.
Tôi giận dữ đẩy cô ta ra, vừa tức vừa hối hận.
May là Phương Hạ không tiếp tục dây dưa.
Cô ta vừa khóc vừa lôi quần áo mặc bừa vào người, vội vã rời khỏi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng không ngờ đến phiên hòa giải trước phiên tòa hai tháng sau, cô ta lại nói rằng mình đã có thai.
32
Tôi có linh cảm đứa bé không phải là con tôi.
Thế nhưng cha mẹ tôi lại thay đổi hẳn thái độ với Phương Hạ.
Họ thuê một cô giúp việc đến chăm lo sinh hoạt và ăn uống cho cô ta.
Về chuyện sinh con, họ đã thúc giục tôi và Hàn Sương vô số lần.
Tôi không muốn sinh. Tôi không muốn mới ba mươi lăm tuổi đã bị con cái trói chặt cả đời.
Hàn Sương đồng ý.
Nhưng trước mặt cha mẹ tôi, cô ấy lại nói là bản thân không muốn sinh con. Vì điều đó, cô ấy đã phải chịu không ít ánh mắt khinh thường từ họ.
Tôi liếc mắt nhìn Phương Hạ đang ngồi tựa trên ghế sô pha xem tivi, trong lòng thấy vô cùng bực bội.
Thì ra Hàn Sương thật sự không muốn sinh con với tôi.
“Bốn tháng là có thể làm xét nghiệm chọc ối rồi.”
“Tôi hỏi bác sĩ rồi đấy.”
Tôi nói với giọng chẳng mấy vui vẻ.
Phương Hạ hét lên, quả táo trong tay cô ta bay thẳng về phía vai tôi.
“Chúc Thanh Hà!”
“Hôm đó lúc anh ôm tôi làm chuyện đó thì không nói vậy đâu nhé!”
“Anh có chối cũng vô ích, tôi đã quay video rồi!”
Cô ta tức đến mức phát điên, phản ứng khác thường hôm đó khiến tôi càng thêm chắc chắn.
Tôi lười cãi nhau với cô ta, bèn dứt khoát rời khỏi nhà.
Tôi biết được sự thật ở quán bar mà Phương Hạ thường lui tới.
Ba tên trai trẻ tóc vàng tụm đầu lại xem một đoạn video trên điện thoại, cười lớn không dứt.
Loáng thoáng, tôi nghe thấy tên của Phương Hạ.
Tôi lén lại gần, không ngờ bị một tên trong số đó phát hiện.
Hắn liếc nhìn tôi: “Anh cũng muốn xem à?”
Tôi chưa kịp phản ứng, hắn đã đưa điện thoại đến trước mặt tôi.
“Chúng tôi hôm nay tâm trạng tốt, cho anh mở mang tầm mắt.”
“Con nhỏ này dâm lắm, bọn tôi suýt nữa thì c.h.ế.t trên người nó đấy.”
33
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi bỏ ra mười ngàn để sao chép đoạn video đó.
Nghe nói là có một ông chủ lớn muốn tìm niềm vui, chỉ với ba mươi vạn đã khiến Phương Hạ đồng ý ngủ với hắn và vài tên đàn em.
“Chúng tôi ở biệt thự suốt một tuần.”
“Bây giờ nghĩ lại vẫn thấy sướng, không biết có làm nó dính bầu không nữa.”
Thời gian trong video đúng bằng một tuần trước cái ngày Phương Hạ nói với tôi là cô ta có thai.
Tôi nghe mà huyết khí sôi trào.
Không ngờ Phương Hạ vì tiền mà có thể không biết tự trọng đến mức này.
Khi tôi về đến nhà thì đã nửa đêm.
Phương Hạ dù đang mang thai nhưng vẫn thức khuya xem phim.
Thấy tôi về, cô ta hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn không biết rằng tôi đã sớm biết hết mọi chuyện.
Tôi tắt TV, rồi ném điện thoại xuống trước mặt cô ta.
Âm thanh hỗn loạn vang vọng khắp phòng khách.
Phương Hạ cau mày, hoảng hốt nhặt điện thoại lên xem, sau đó đập mạnh xuống đất.
“Tởm thật đấy, Phương Hạ.”
“Ba mươi vạn, ai kêu cô ngủ cùng là cô đồng ý dang chân à?”
Tôi cố ý nói thật khó nghe.
Chỉ mong cô ta biết điều mà tự đề nghị ly hôn.
Phương Hạ gào lên chửi tôi: “Anh nói bậy cái gì thế, Chúc Thanh Hà! Đứa con trong bụng tôi là của anh!”
Cô ta càng điên cuồng, tôi càng thấy vui.
Tôi phát hiện tâm lý mình bắt đầu trở nên vặn vẹo rồi.
Nhưng như thế thì sao chứ.
Giữa tôi và Phương Hạ bây giờ, khác gì sống c.h.ế.t không đội trời chung.
“Anh không chịu thừa nhận đúng không.”
“Vậy thì tôi mang đoạn video đó đến cho ba mẹ cô xem, để xem họ nuôi dạy được cô con gái tốt thế nào.”
“À đúng rồi, tôi cũng có thể mang đến đơn vị cũ của cô, trường cũ của cô nữa.”
“Chắc chắn sẽ có người nhận ra cô.”
Lời tôi đột ngột bị ngắt quãng.
Phương Hạ cầm d.a.o gọt hoa quả đ.â.m thẳng vào cổ tôi từ phía sau, xuyên qua cuống họng tôi.
Máu tuôn xối xả từ miệng, từ vết thương của tôi trào ra ngoài.
Tôi hoảng sợ.
Tôi muốn lấy tay bịt cổ, cũng muốn bịt miệng lại.
Tôi ngã xuống đất.
Trong khoảnh khắc cuối cùng của đời mình, tôi thấy Phương Hạ cũng dùng d.a.o gọt hoa quả đ.â.m xuyên cổ họng mình.
Quả đúng là không c.h.ế.t không ngừng.
34
Sáu giờ sáng.
Dì giúp việc mở cửa ra, vừa bước vào đã hét toáng lên rồi chạy vội ra ngoài.
Tiếng còi cảnh sát đánh thức cả khu dân cư, cũng đánh thức cả tôi.
Tôi bật cười khẽ, nhưng chẳng ai nghe thấy cả.
Cảnh sát và pháp y vây quanh t.h.i t.h.ể tôi và Phương Hạ để khám nghiệm hiện trường.
Ba mẹ tôi bị chặn ngoài dây cảnh giới, khóc đến trời long đất lở.
Tôi lặng lẽ bước ra khỏi đám đông.
Tôi muốn đi tìm Hàn Sương, dù chỉ để nhìn cô ấy lần cuối.
Nhưng cô ấy đã ra nước ngoài.
Tôi thì bị kẹt lại trong thành phố nhỏ bé này.
Tôi đổi hướng đến quán bar kia.
Trời vừa sáng, quán bar vẫn chưa mở cửa.
Tôi ngồi đó đợi đến tận khi trời tối.
Ông chủ quán bar dường như cố tình gây khó dễ cho tôi, trước đây luôn mở mấy bài cover của Hàn Sương.
Hôm nay lại chỉ mở bản gốc.
Tôi đang tức thì chợt nghe thấy ai đó gọi mình từ phía sau.
Tôi quay đầu lại, Phương Hạ đang mỉm cười với tôi.
Cô ta vuốt ve cái bụng hơi nhô lên của mình, giọng the thé chói tai.
“Chúc Thanh Hà, không ngờ đúng không?”
Nhất Phiến Băng Tâm
“Địa ngục nhân gian, anh mãi mãi không thoát khỏi tôi đâu.”
“Tôi đã nói rồi, đứa con này là của anh, anh không chối được đâu.”
(End)