28
Sau hôm đó, tôi như phát điên, cố gắng tìm cho bằng được Hàn Sương.
Những quán cà phê và thư viện cô ấy hay lui tới đều không còn thấy bóng dáng cô đâu nữa.
Tôi hỏi những đồng nghiệp, bạn bè mà tôi từng quen biết có liên quan đến cô ấy, không một ai biết tung tích của cô.
Tôi không ngờ, ngay cả một cơ hội để nói lời xin lỗi với Hàn Sương… tôi cũng không có.
Tôi lại nhốt mình trong nhà.
Trong thời gian đó, Phương Hạ có quay lại vài lần.
Cô ta dọn đi không ít đồ đạc, tôi chẳng còn sức đâu mà để ý, mặc cô ta muốn làm gì thì làm.
Cho đến khi nghe thấy cô ta gọi điện hẹn bạn đến quán bar, tôi bỗng ngồi bật dậy, trong đầu loé lên một ý nghĩ.
Tôi đến quán bar nơi Hàn Sương từng hát.
Tôi chờ ở đó suốt mấy ngày, cuối cùng cũng gặp được ông chủ quán bar – người đàn ông đã ăn nướng cùng Hàn Sương hôm đó.
Thấy tôi, anh ta hoàn toàn không ngạc nhiên.
“Cậu đến tìm Hàn Sương à?”
Anh ta rót cho tôi một ly rượu.
Tôi gật đầu: “Anh biết cô ấy đi đâu rồi đúng không, làm ơn nói cho tôi biết.”
Người đàn ông khẽ bật cười, lắc đầu.
“Không biết.”
“Cô ấy nói muốn về nhà một chuyến, còn nhà cô ấy ở đâu thì tôi chịu.”
Tôi ngẩn người trong giây lát, trong đầu như có điều gì đó loé lên, nhưng lại không sao nắm bắt được.
Hàn Sương đã từng kể với tôi.
Quê nhà của cô ấy.
Đó là năm đầu tiên sau khi chúng tôi kết hôn, cô ấy nói muốn về quê một chuyến.
Tứ Xuyên, quá xa.
Nghe nói còn nằm trong núi, giao thông cực kỳ bất tiện.
Lúc đó tôi định sẽ đi cùng Hàn Sương.
Nhưng bố mẹ tôi lo lắng đường núi nguy hiểm, nên bảo Hàn Sương tự đi một mình.
Từ đó về sau, Hàn Sương chưa từng nhắc lại chuyện muốn tôi cùng cô ấy về quê nữa.
“Cái này đưa cho cậu.”
“Hàn Sương nói cậu có thể sẽ đến tìm cô ấy, nhờ tôi chuyển lại.”
29
Hàn Sương để lại cho tôi một bức thư.
Nhưng tôi lại không có dũng khí mở ra.
Tôi bắt đầu giống như Phương Hạ, mỗi ngày đều ngâm mình trong quán bar.
Khác biệt là tôi dùng rượu để tê liệt bản thân, còn cô ta thì đi câu mấy gã đàn ông có tiền để được bao nuôi.
Không ít lần, tôi bắt gặp Phương Hạ tựa vào lòng người đàn ông khác trong quán bar.
Những gã đó vừa xấu vừa béo, nhưng không ai là không có tiền.
Tờ giấy đăng ký kết hôn giữa tôi và cô ta giống như một trò cười.
Phương Hạ đúng là kiểu phụ nữ “đào mỏ”.
“Thế này rồi mà cậu vẫn không chịu ly hôn à?”
Bạn tôi khuyên nhủ.
Tôi lắc đầu: “Cô ta bắt tôi phải ra đi tay trắng, sao có thể chấp nhận được?”
Bạn tôi nghẹn lời, nhưng vẫn khuyên tiếp.
“Nhưng cậu cũng không thể sống như thế mãi, tiếp tục thế này công việc của cậu thật sự sẽ mất đấy.”
Mất việc chỉ là chuyện sớm muộn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Phương Hạ đã không chỉ một lần đến công ty tôi gây chuyện.
Giám đốc hành chính của công ty đã gọi cho tôi rất nhiều cuộc, bảo tôi đến làm thủ tục nghỉ việc.
Tôi chỉ cười khổ một tiếng.
Bạn tôi giới thiệu cho tôi một luật sư chuyên xử lý các vụ ly hôn, bảo tôi đến tư vấn thử.
Tôi chấp nhận ý tốt của cậu ấy, nhưng lại không còn sức lực đâu mà thực hiện.
Bức thư của Hàn Sương gần như đã đè nát tôi.
Tôi mở phong thư đó ra vào một đêm khuya, khi đang sốt cao đến choáng váng.
Chữ viết của Hàn Sương rất đẹp.
Cô ấy nói thật ra đã sớm biết chuyện giữa tôi và Phương Hạ.
Cô ấy đã từng lấy việc này để đàm phán với bố mẹ tôi, cô ấy muốn ly hôn.
Nhưng bố mẹ tôi lại nói với cô ấy: “Đàn ông làm gì có ai không trăng hoa, biết quay về là được rồi.”
“Nếu có trách, thì trách bản thân không có bản lĩnh.”
May mà là tôi chủ động đề nghị ly hôn.
Sau khi ly hôn, cô ấy đã chuyển cho bố mẹ tôi ba mươi vạn.
Hai câu cuối cùng trong thư là:
【Tôi nghĩ, ba mươi vạn cộng với tuổi xuân của tôi, đủ để trả lại cái ân tình năm xưa rồi.】
【Chúc Thanh Hà, tôi cũng đã nghĩ thông rồi. Có lẽ tôi từng thích anh, nhưng không thể gọi là yêu.】
30
Lần nữa gặp lại Hàn Sương, là vào ngày tôi đến tòa án nộp đơn khởi kiện ly hôn với Phương Hạ.
Hàn Sương đến tòa để mang trà chiều cho các đồng nghiệp cũ, tiện thể chào tạm biệt.
Cô ấy đã vượt qua kỳ thi IELTS.
Nhất Phiến Băng Tâm
Cũng nhận được thư mời nhập học của một trường đại học ở nước ngoài.
Cô ấy chọn tiếp tục học lên cao.
Có lẽ đây mới là con đường mà cô ấy luôn muốn đi.
Khi cô ấy bước ra, tôi đang đứng đợi ở cổng tòa án.
Cô ấy đã thấy tôi, nhưng lại như không thấy, bước chân hoàn toàn không dừng lại.
Khi đi ngang qua tôi, tôi mở miệng gọi cô ấy.
“Hàn Sương!”
“Hàn Sương! Đợi anh một chút!”
Hàn Sương chỉ cho tôi một câu nói.
Cô ấy không nhận lời xin lỗi thay cho cha mẹ tôi, chỉ nhàn nhạt cười một cái: “Chúc anh ly hôn thuận lợi.”
Nhưng mà, ly hôn thì đâu có dễ dàng đến vậy chứ.
Chỉ riêng khoản phân chia tài sản, tôi và Phương Hạ đã không ai chịu nhường ai một bước.
Tôi thậm chí còn nghĩ, nếu năm đó Hàn Sương không đồng ý ly hôn, liệu chúng tôi có đi đến bước đường này không?
Nhưng đời này vốn dĩ không có “nếu như”.
Tôi nghe ngóng từ chỗ đồng nghiệp của Hàn Sương được thời gian cô ấy xuất cảnh.
Tôi chờ ở sảnh lớn sân bay.
Không ngờ Phương Hạ cũng có mặt.
Cô ta hoàn toàn khác hẳn vẻ điên cuồng ngày thường, mặc lại chiếc váy lần đầu tôi gặp cô ta.
Cô ta bước tới trước mặt tôi, ngọt ngào gọi: “Chồng ơi.”
Tôi không hiểu Phương Hạ đang làm gì.
Cô ta nước mắt nước mũi giàn giụa, khóc lóc thảm thiết: “Trước đây là lỗi của em, là em không hiểu chuyện, chúng ta đừng ly hôn nữa được không?”
Tôi càng muốn đẩy ra, cô ta càng quấn lấy tôi chặt hơn.
Và cuối cùng, tôi đã không thể gặp Hàn Sương lần cuối.