10
Hàn Sương có lẽ chính là kiểu “hiền thê lương mẫu” mà người ta hay nhắc đến.
Làm việc chu đáo, cẩn thận, mà lại chẳng bao giờ nổi nóng.
Ngay cả lần cô ấy tận mắt nhìn thấy tôi và Phương Hạ hôn nhau trong bãi đỗ xe, cô ấy cũng không nổi giận.
Tôi vẫn còn nhớ rất rõ buổi tối hôm đó.
Rõ ràng trong ánh mắt của cô ấy là tràn đầy sự không thể tin nổi.
Vậy mà khi tôi lên nhà, cô ấy vẫn như thường lệ chuẩn bị sẵn bữa tối, ngồi chờ tôi trên ghế sofa.
Khoảnh khắc đó, thật ra tôi rất muốn hỏi cô ấy.
Hỏi xem liệu cô ấy có từng yêu tôi hay không.
Không có người phụ nữ nào có thể chịu được cảnh người đàn ông của mình thân mật với người khác.
Vậy mà cô ấy lại chẳng hỏi lấy một câu.
Chỉ lặng lẽ nhìn tôi rửa tay, rồi múc cơm cho tôi.
Phương Hạ nói: “Cô ấy đã thấy rồi, nếu hôm nay anh còn không đề cập đến chuyện ly hôn, thì chúng ta chia tay đi.”
Tôi không thể chịu nổi khi nghe Phương Hạ nói chia tay.
Thế nên tôi đã thú nhận với Hàn Sương.
Bữa cơm hôm đó là bữa ăn khiến tôi thấp thỏm nhất trong cuộc đời.
“Chúng ta ly hôn đi, được không?”
Tôi hỏi Hàn Sương.
Tay cầm đũa của cô ấy chỉ khựng lại một chút, rồi gật đầu đồng ý.
Hàn Sương thậm chí còn không hỏi tôi, người phụ nữ dưới lầu khi nãy là ai, tôi và cô ta bắt đầu từ khi nào.
“Khi nào soạn xong thỏa thuận ly hôn thì nói với tôi, tối nay anh ngủ phòng nhỏ.”
Nhất Phiến Băng Tâm
“Nhớ bỏ bát đũa vào máy rửa bát.”
Ăn xong, Hàn Sương liền trở về phòng ngủ.
Trước khi đi, cô ấy liếc nhìn bát đũa trên bàn, rồi nhắc tôi.
Thật ra trước khi cưới, chúng tôi từng thống nhất một điều.
Cưới xong, cô ấy sẽ nấu cơm, còn tôi rửa bát.
Về sau tôi ngại phiền, mua máy rửa bát, nên thành ra ăn xong là cô ấy bỏ bát đũa vào máy.
Cô ấy dường như lúc nào cũng chẳng có chút tính khí nào cả.
Ngay cả khi ly hôn… cũng vậy.
11
Mãi đến khi ba mẹ rời đi, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng được dỡ xuống.
Tôi đẩy cửa phòng ngủ ra, Phương Hạ như một chú nai con, lao thẳng vào lòng tôi.
“Xin lỗi anh.”
“Tất cả là lỗi của em, khiến anh cãi nhau với ba mẹ.”
Tôi véo nhẹ gò má cô ấy vẫn còn vương nước mắt, an ủi: “Là anh không đúng, để em phải chịu ấm ức.”
Tôi đưa Phương Hạ đến nhà hàng cao cấp mà cô ấy vẫn luôn mong được đi.
Một bữa ăn hết tận mười ngàn tệ. (~36.000.000 tr)
Cô ấy như một đứa trẻ, lập tức nín khóc và nở nụ cười rạng rỡ.
Dỗ dành thật dễ dàng.
Trong lúc ăn, tôi đưa phần bò bít tết đã cắt sẵn cho cô ấy, còn đeo găng tay để bóc tôm cho cô ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vừa ăn, cô ấy vừa hỏi tôi: “Chúc Thanh Hà, em chưa từng hỏi anh, anh đã từng bóc tôm cho ai khác chưa?”
Tôi sững người, lắc đầu.
Chưa từng.
Thật sự chưa từng.
Trước khi quen Hàn Sương, tôi chưa từng yêu ai.
Thời đi học thì chỉ tập trung vào việc học, sau khi tốt nghiệp thì chỉ lo làm việc.
Thế nên sau khi quen Hàn Sương qua mai mối, chúng tôi cứ tự nhiên bước vào giai đoạn yêu đương.
Tôi vụng về học theo mấy chiêu dỗ con gái trên mạng, muốn tặng cô ấy quà, muốn bóc tôm cho cô ấy.
Nhưng cô ấy lại cười từ chối tôi.
“Cùng ăn bữa cơm, xem bộ phim là coi như mừng lễ rồi, không cần tốn kém.”
“Không sao đâu, em có thể tự bóc mà, anh cũng vất vả đi làm rồi, không cần phải cố gắng chiều em quá đâu.”
Khi đó tôi từng nghĩ, Hàn Sương thật tốt.
12
Cuối tuần, tôi và Phương Hạ về quê một chuyến.
Để gặp ba mẹ tôi.
Ngày hôm sau sau khi họ đến, tôi lén gọi điện cho Hàn Sương.
Tôi muốn hỏi cô ấy, có phải cô ấy đã nói chuyện ly hôn cho ba mẹ tôi biết hay không, nhưng đầu dây bên kia vẫn là giọng máy thông báo không thể liên lạc được tạm thời.
Tôi tức đến mức muốn bật cười.
Chỉ cần là trong giờ làm việc, tôi hầu như không thể nào liên lạc được với Hàn Sương.
“Ba, mẹ.”
Phương Hạ đứng ở cửa, rụt rè chào ba mẹ tôi.
Cô ấy có chút căng thẳng.
Tôi nắm tay cô ấy, siết nhẹ trong lòng bàn tay mình: “Không sao đâu.”
Buổi trưa hôm đó, không khí trên bàn ăn coi như vẫn còn hoà hoãn.
Dù sao tôi và Phương Hạ cũng đã đăng ký kết hôn, họ cũng chỉ có thể chấp nhận.
Trong bữa ăn, ba mẹ hỏi thăm về hoàn cảnh gia đình của Phương Hạ, lại hỏi đến công việc của cô ấy.
“Con không có việc làm ạ.”
Phương Hạ thành thật trả lời.
“Không có việc làm thì sao được chứ?”
“Con không phải tốt nghiệp đại học sao? Tốt nghiệp đại học mà cũng không tìm được việc à?”
“Con…”
Thấy sắc mặt của Phương Hạ càng lúc càng tệ, tôi vội vàng cắt ngang lời ba mẹ.
“Được rồi, được rồi.”
“Không đi làm thì cũng đâu phải để ba mẹ nuôi, con còn không kiếm ra tiền chắc?”
“Hồi trước cũng đâu phải sống dựa vào chút tiền lương của Hàn Sương đâu.”
Huống hồ gì, Phương Hạ trước đây đâu phải không có công việc.
Lúc chúng tôi mới quen nhau, cô ấy làm thiết kế ý tưởng ở một công ty quảng cáo.
Chỉ là lương thấp, tăng ca liên tục, cạnh tranh khốc liệt.
Tôi thấy xót lòng, nên dứt khoát bảo cô ấy nghỉ việc.
Thấy tôi nói vậy, ba mẹ cũng không nói gì thêm, chuyển sang chủ đề khác.
“Vậy chuyện của cậu con, xem ra Tiểu Sương sẽ không giúp rồi.”