07
“Thì do người ta còn trẻ mà.”
“Anh Chúc, sự trẻ đẹp ấy là phải dùng tiền để nuôi đấy.”
“Nếu không thì anh nói xem, một cô bé vừa mới tốt nghiệp đại học thì có thể ham cái gì ở anh chứ?”
Bạn tôi vừa nói vừa rót thêm rượu vào ly của tôi.
Vài ngày trước, tôi và Phương Hạ đã có cuộc cãi vã đầu tiên kể từ khi quen nhau.
Dù không quá căng thẳng, nhưng tôi vẫn cảm thấy khó chịu trong lòng.
“Tôi biết rồi.”
“Tôi cũng đâu có nói cô ấy ham tiền hay tiêu xài hoang phí, chỉ là…”
Chỉ là khi nhìn thấy hóa đơn thẻ tín dụng với con số khổng lồ, tôi đã không kiềm được cơn giận.
Phương Hạ rất mê đồ xa xỉ.
Từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài, tất cả quần áo, vật dụng đều là hàng hiệu.
Chuyện này trước khi cưới tôi phần lớn cũng đã biết.
Nhưng tôi không ngờ cô ấy có thể trong vòng một tháng liền tậu về mấy mẫu túi xách hàng hiệu giới hạn, thậm chí có cái còn chưa mở cả túi vải chống bụi.
Tủ giày, phòng thay đồ trong nhà cũng đã bị cô ấy nhét đầy ắp.
“Thôi vậy.”
“Tôi cũng không biết nên nói sao nữa.”
Tôi uống cạn ly rượu trước mặt, lắc đầu thở dài.
Bạn tôi cười cười: “Trước kia chị dâu không cần, anh cứ ép phải tặng. Bây giờ đến lượt Phương Hạ mua, thì anh lại không vui rồi.”
Có lẽ vì đã quá lâu rồi không nghe ai nhắc đến chuyện của Hàn Sương.
Tôi sững người trong giây lát.
Trong đầu vụt qua từng cảnh tượng lúc trước khi tặng quà cho Hàn Sương.
“Đã nói là đừng mua túi xách nữa mà, em đeo đi làm cũng không tiện, hay là trả lại đi.”
“Để dành tiền, nghỉ lễ rồi đưa ba mẹ đi du lịch cũng được mà.”
Sau đó đúng là chúng tôi đã đi du lịch mấy lần.
Tôi nhíu mày, như vừa chợt nhận ra điều gì.
Chi phí cho những chuyến đi đó, gần như toàn là Hàn Sương dùng thẻ lương của chính mình để thanh toán.
08
Cuộc gọi của Phương Hạ đến khi buổi nhậu gần như sắp tàn.
Tôi ngập ngừng một lúc, mãi đến cuộc gọi thứ ba của cô ấy, tôi mới bấm nút nghe máy.
“Chồng ơi.”
“Đèn trong nhà hỏng rồi, tối thui, em sợ quá.”
Giọng Phương Hạ lẫn tiếng nghẹn ngào, khiến tim tôi cũng đau thắt theo.
Những khó chịu ban nãy gần như ngay lập tức bị tôi ném ra khỏi đầu.
Tôi lập tức đứng dậy thanh toán, rồi vội vã gọi xe về nhà.
Bạn tôi cười trêu: “Cãi nhau đầu giường, hòa nhau cuối giường mà.”
Quả đúng là như vậy.
Tôi vừa về đến nhà, đẩy cửa ra, Phương Hạ đã lao vào lòng tôi.
Cô ấy chỉ mặc một chiếc váy ngủ lụa mỏng manh, đôi mắt khóc đến đỏ hoe, trông càng thêm đáng thương.
Tôi vòng tay bế ngang cô ấy lên.
Cố tình làm ngơ trước cả đống giày cao gót bị cô ấy đá văng loạn ở ngay cửa ra vào.
“Hôm đó em đi dạo phố với mấy người bạn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Họ cứ khoe người yêu mình tốt thế này tốt thế kia, nên em mới mua mấy món đồ đó.”
“Em liên hệ với bên bán rồi, xem có đổi trả được không.”
“Chồng ơi, đừng giận nữa mà, được không?”
Phương Hạ nắm chặt lấy áo tôi.
Cô ấy càng nói như vậy, tôi lại càng cảm thấy đau lòng.
Tôi kiếm nhiều tiền như thế, chẳng phải là để cho người phụ nữ mình yêu tiêu xài hay sao?
Đặc biệt là khi thấy giọt nước mắt lăn dài trên má Phương Hạ, tôi thực sự cảm thấy mình đúng là quá tồi tệ.
Phương Hạ không phải Hàn Sương.
Tôi yêu cô ấy.
“Là lỗi của anh.”
“Anh sai rồi, vợ ơi.”
Tối hôm đó, chúng tôi từ cửa ra vào đến phòng khách, từ phòng ngủ đến tận nhà vệ sinh.
Rõ ràng vẫn là căn nhà đó, chỉ đổi một nữ chủ nhân, mà ngay cả cãi nhau cũng khiến tình cảm trở nên mãnh liệt hơn.
09
Tôi không ngờ ba mẹ mình lại bất ngờ đến đây.
Tôi chưa từng nói với họ chuyện tôi và Hàn Sương đã ly hôn, nên họ cũng không biết tôi đã kết hôn với Phương Hạ.
Ba mẹ của Phương Hạ đã hỏi tôi rất nhiều lần, khi nào thì hai bên gia đình gặp mặt.
Phương Hạ sợ tôi khó xử, lần nào cũng giúp tôi lảng tránh cho qua.
Tôi cũng luôn chờ một cơ hội thích hợp để dẫn Phương Hạ về ra mắt ba mẹ mình.
Vì vậy khi tôi nhận được cuộc gọi từ ba mình, thật sự tôi đã hoảng hốt.
Nhất Phiến Băng Tâm
Tôi vội vàng xin nghỉ phép với lãnh đạo công ty, rồi lập tức chạy về nhà.
Cửa thang máy vừa mở ra, tôi đã nghe thấy tiếng khóc của Phương Hạ.
“Ba!”
“Ba làm gì vậy!”
Tôi bước vào nhà.
Phương Hạ ngồi sụp dưới đất, khóc như mưa gió.
Ba mẹ tôi đang ngồi giữa ghế sofa, giận dữ trừng mắt nhìn cô ấy.
Tôi đỡ Phương Hạ dậy, cô ấy vừa đứng vững thì ba tôi đã tát tôi một cái thật mạnh.
Mặt tôi bị đánh lệch sang một bên.
Phương Hạ hoảng sợ hét lên, khóc càng dữ dội hơn.
Tôi biết.
Phương Hạ không làm gì sai cả, người sai là tôi.
“Vợ ơi, em vào phòng trước đi.”
“Ngoan nào.”
Tôi vừa dỗ dành cảm xúc của Phương Hạ, vừa đưa cô ấy vào phòng ngủ.
Từ phòng khách vang lên tiếng ly tách vỡ nát.
Ba mẹ tôi liên tục chất vấn khiến tôi cảm thấy phiền lòng, là cái phiền lòng dành cho Hàn Sương.
“Hàn Sương, Hàn Sương, Hàn Sương!”
“Là ba mẹ thích Hàn Sương! Không phải con thích!”
“Bọn con đã ly hôn từ hai tháng trước rồi! Ly hôn rồi!”
Tôi gào lên đầy tức giận.
Những cảm xúc tồi tệ mà tôi tưởng đã sớm không còn, hóa ra vẫn luôn âm thầm đè nén trong lòng.