19
“Cậu về trước đi, tớ ngồi thêm một lát.”
Lúc nói, ánh mắt tôi cứ vô thức nhìn về phía Hàn Sương.
Người đàn ông đó tôi không quen.
Trông có vẻ khá giàu, ngoại hình cũng không tệ.
Bạn tôi thở dài, lúc đứng dậy còn dặn dò: “Nhìn thôi là được rồi, đừng có qua gây chuyện vô cớ.”
Tôi hơi cạn lời.
Dù gì tôi và Hàn Sương cũng từng là vợ chồng suốt sáu bảy năm, chẳng lẽ không thể chào nhau một câu sao?
Tôi vừa nghĩ như vậy, người đã đứng dậy khỏi ghế từ lúc nào.
Khi tôi bước đến trước mặt Hàn Sương, trong mắt cô ấy thoáng qua một chút ngạc nhiên, rồi nhanh chóng trở lại bình thản.
“Hàn Sương, lâu rồi không gặp.”
“Dạo này em sống ổn chứ?”
Tôi siết chặt tay, cố làm ra vẻ nhẹ nhàng bắt chuyện.
Hàn Sương gật đầu, lễ phép mà xa cách.
Người đàn ông đối diện liếc nhìn tôi, rồi quay sang hỏi Hàn Sương: “Cô Hàn, đây là bạn của cô sao?”
“Cô Hàn.”
Mấy chữ ấy khiến ngọn lửa đang bùng lên trong lòng tôi bất chợt tắt ngấm.
Cách xưng hô xa lạ như vậy, có lẽ chỉ là bạn bè mới quen không lâu.
Nhưng mà loại bạn bè nào lại có thể khiến Hàn Sương thay đổi cả thói quen sinh hoạt, muộn như vậy còn ra ngoài ăn đêm?
Chẳng lẽ lại là đối tượng xem mắt nào đó?
Càng nghĩ, lửa trong lòng tôi lại bùng lên.
“Liên quan gì đến anh?”
“Hàn Sương, em tiện không? Anh muốn nói vài câu riêng với em.”
Vừa dứt lời, Hàn Sương đã đứng dậy.
Trong lòng tôi thoáng dâng lên một tia vui mừng – tôi biết mà, Hàn Sương sẽ không từ chối tôi đâu.
Nhưng tôi không ngờ, Hàn Sương lại không hề liếc tôi một cái, mà quay sang nói với người đàn ông đối diện: “Tôi ăn xong rồi, còn anh?”
Cô ấy bước ngang qua tôi, đi lướt như người xa lạ.
20
Khi tôi thanh toán xong đuổi theo ra ngoài, Hàn Sương đã ngồi vào xe của người đàn ông kia.
Tôi vội vàng gọi một chiếc taxi đậu bên cạnh, bám theo.
Chiếc xe dừng lại trước cửa một quán bar.
Tôi sững người.
Hàn Sương cùng người đàn ông đó sóng vai bước vào trong.
Tôi cũng lập tức đi theo sau.
Đó là một livehouse, ánh đèn mờ ảo, bầu không khí cũng tạm ổn.
(Live house là một địa điểm biểu diễn âm nhạc nhỏ, thường là quán bar hoặc câu lạc bộ, nơi các nghệ sĩ biểu diễn nhạc sống.)
Khác hẳn với mấy quán bar mà Phương Hạ hay lui tới – ồn ào, hỗn tạp, bẩn thỉu.
Tôi đảo mắt nhìn khắp nơi, chưa thấy Hàn Sương đâu thì đã trông thấy Phương Hạ.
Cô ta đang cười nũng nịu, tựa đầu lên vai một cậu trai trông còn khá trẻ, chẳng hề để tâm gì đến thân phận đã có chồng của mình.
Gió lạnh thổi qua khiến hơi men trong người tôi càng thêm bốc lên.
Tôi lao thẳng đến trước mặt Phương Hạ, giận dữ gào lên:
“Phương Hạ, cô còn biết xấu hổ không vậy!”
“Cô có biết là mình đã kết hôn rồi không!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Không ít người quay đầu nhìn lại.
Phương Hạ hoảng hốt tách khỏi người đàn ông kia, đứng dậy định bỏ chạy.
Tôi lập tức túm lấy cô ta.
Cơn phẫn nộ vì bị cắm sừng khiến lý trí tôi gần như nổ tung.
Tôi đỏ ngầu mắt, trừng trừng nhìn Phương Hạ, lòng tràn đầy cảm giác khó tả.
“Tôi cho cô tiền tiêu, nuôi sống cô, đây là cách cô báo đáp tôi sao!”
“Phương Hạ, chúng ta ly hôn đi!”
Chuyện ly hôn ấy mà, đã có lần đầu tiên, còn sợ gì lần thứ hai nữa.
Nghe thấy hai chữ “ly hôn”, Phương Hạ lại không vùng vẫy nữa.
Những người ngồi cùng bàn nhận được ánh mắt ra hiệu của cô ta, liền vội vàng rời đi.
Chỉ còn lại tôi và cô ta, cùng với một đám người đứng lại xem trò vui.
“Vậy còn anh thì sao?”
“Không phải nói là tăng ca sao, sao lại tới quán bar?”
“Để tôi đoán nhé, là tới xem vợ cũ của anh hả?”
21
Nhất Phiến Băng Tâm
Tôi không hiểu Phương Hạ đang nói gì.
Trong quán bar bỗng vang lên một tràng tiếng reo hò, rồi tiếng vỗ tay rộn ràng nổi lên.
Ngay cả những người đang vây quanh tôi và Phương Hạ xem kịch cũng tản ra không ít.
Tôi đưa mắt nhìn theo ánh nhìn của tất cả mọi người.
Và tôi không ngờ, người trên sân khấu… lại là Hàn Sương.
Cô ấy đã thay bộ đồ jeans và áo khoác đen lúc ở quán nướng.
Thay bằng một chiếc váy lấp lánh, mái tóc dài thẳng mượt cũng đã được uốn thành lọn xoăn lớn, ôm theo cây đàn guitar, ngồi trên ghế cao.
“Bài hát cuối cùng tôi trình bày hôm nay, có tên là ‘Chúc ngủ ngon’.”
“Gửi tặng mọi người.”
Đây không phải lần đầu tiên tôi nghe Hàn Sương hát.
Nhưng mãi đến bây giờ tôi mới nhận ra, giọng hát của Hàn Sương lại hay đến như vậy.
Cô ấy cụp mắt xuống, những ngón tay khẽ lướt trên dây đàn.
Khác hẳn với một Hàn Sương trầm lặng, khô khan mà tôi từng quen biết.
Tim tôi bắt đầu đập rộn ràng theo giai điệu, không sao kiểm soát nổi.
“Xem ra anh không biết cô vợ cũ của anh đang hát cố định ở đây nhỉ?”
Giọng nói của Phương Hạ phá tan khoảnh khắc tươi đẹp ngắn ngủi ấy.
Tôi nhíu mày, hất tay cô ta đang níu lấy cánh tay tôi, chủ động bước về phía sân khấu vài bước.
Tôi chưa từng thấy Hàn Sương như vậy.
Giây phút này, cả người cô ấy đều tỏa sáng rực rỡ.
Tôi thật sự rất muốn lao lên hỏi cô ấy, rốt cuộc đâu mới là con người thật của cô.
Là Hàn Sương – nữ thẩm phán đơn điệu, khô khan giữa ban ngày, hay là Hàn Sương – nữ ca sĩ tự tin, rực rỡ giữa màn đêm?
Bài hát kết thúc.
Sau khi cảm ơn khán giả, Hàn Sương liền bước thẳng xuống sân khấu.
Tôi vừa định đến tìm cô ấy, thì bị Phương Hạ cản lại.
Tôi không muốn đôi co với Phương Hạ nữa, nhưng cô ta lại như oan hồn không chịu buông tha.
Khoảnh khắc đó.
Trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ – cuộc hôn nhân này, nhất định phải chấm dứt.