Hồi Ức Về Người Vợ Cũ

Chương 8



22

 

Tôi muốn ly hôn, nhưng Phương Hạ lại không đồng ý.

 

Để tránh mặt tôi, cô ta dứt khoát dọn ra ngoài.

 

Lúc kéo vali rời đi, cô ta còn mạnh tay sập cửa một cái thật lớn.

 

Tôi không ngăn cô ta lại.

 

Tôi hoàn toàn không còn tâm trí nào để bận tâm đến cô ta nữa, trong lòng chỉ đầy ắp hình bóng của Hàn Sương, còn sự hối hận thì mọc lên như cỏ dại, không thể kìm nén.

 

Tôi bắt đầu tìm kiếm tin tức về Hàn Sương khắp nơi.

 

Không ngờ cô ấy đã từ chức ở tòa án.

 

“Cô ấy muốn nghỉ việc từ lâu rồi.”

 

“Không biết vì sao lần này lại quyết tâm đến vậy, tôi thật sự rất khâm phục.”

 

“Hàn Sương không nói với anh sao?”

 

Đồng nghiệp của Hàn Sương từ chối ly cà phê tôi mua, chỉ đơn giản kể sơ qua tình hình của cô ấy.

 

Cô ấy có chút khó hiểu, nhìn tôi hỏi.

 

Đứng trước cổng tòa án, tôi cười gượng gạo.

 

Nắng rất gắt, nóng rát cả mặt tôi.

 

Hàn Sương đã định nghỉ việc từ lâu sao?

 

Tôi hoàn toàn không biết gì cả, rồi chợt nhớ ra… hình như cô ấy từng có nói qua.

 

Đó là một tối thứ Sáu, lúc tôi đang vội ra ngoài hẹn hò với Phương Hạ.

 

Chúng tôi đã hẹn nhau đi suối nước nóng, tiện thể chơi vài ngày.

 

Khi tôi đang thu dọn hành lý, Hàn Sương dựa vào khung cửa hỏi tôi: “Anh thấy nếu em nghỉ việc thì sao?”

 

Tôi không nghĩ nhiều, thuận miệng nói vài câu qua loa.

 

“Nghỉ việc làm gì? Công việc ở tòa mà còn không muốn làm thì còn định làm gì nữa.”

 

“Nếu ba mẹ biết, chắc lại càm ràm cho mà xem.”

 

Sau đó Hàn Sương không bao giờ nhắc đến chuyện đó nữa.

 

Còn tôi thì chẳng hề để tâm.

 

Tôi thật đáng chết.

 

Vậy mà lại bỏ qua biết bao nhiêu điều về Hàn Sương.

 

Rõ ràng cô ấy có thể nói nhiều với tôi hơn một chút, nhưng tôi không hỏi… thì cô ấy cũng chẳng nói.

 

23

 

Tôi tìm khắp các quán cà phê và thư viện mà Hàn Sương hay lui tới vào cuối tuần.

 

Cuối cùng cũng tìm thấy cô ấy.

 

Trước mặt cô là một chồng sách dày cộp.

 

Cô ấy đang chăm chú đọc sách.

 

Đến mức tôi đi đến ngay trước mặt mà cô vẫn không nhận ra.

 

“Hàn Sương.”

 

Cái tên mà tôi đã gọi không biết bao nhiêu lần, vậy mà lần này lại thấy khó mở miệng đến thế.

 

Cô ấy ghét tôi.

 

Lần đầu tiên, tôi có thể dễ dàng nhìn thấy cảm xúc trên gương mặt cô ấy.

 

Trần trụi, rõ ràng – chính là sự chán ghét.

 

Cô ấy chỉ liếc tôi một cái rồi lại cúi đầu đọc sách, tôi liếc qua tài liệu trên bàn, tự mở miệng nói: “Em định ra nước ngoài sao?”

 

Cô ấy đang ôn thi IELTS.

 

“Hàn Sương, anh sai rồi.”

 

“Anh cứ nghĩ rằng mình không yêu em, hóa ra là do anh chưa từng hiểu rõ lòng mình.”

 

Tôi kéo ghế đối diện cô ấy ra, ngồi xuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Không biết từ lúc nào, tôi mới nhận ra mình thật sự đã sai rồi.

 

Tôi yêu Hàn Sương.

 

Yêu sự âm thầm lặng lẽ luôn ở bên tôi của cô ấy, yêu sự hy sinh không cần báo đáp, yêu sự dịu dàng thấu hiểu và bình lặng của cô ấy.

 

Chỉ vì tham nhất thời mới lạ mà tôi đã chọn Phương Hạ.

 

Biết sai mà sửa, không gì tốt đẹp hơn thế.

 

Tính khí của Hàn Sương rất tốt.

 

Chỉ cần cô ấy thấy được thành ý của tôi, tôi tin rồi sẽ có ngày cô ấy tha thứ cho tôi.

 

Hàn Sương không từ chối việc tôi ngồi đối diện cô ấy.

 

Tôi mừng rỡ ra mặt, vừa định thừa thắng xông lên tiếp tục nói thì cô ấy đã đứng dậy.

 

Sau đó cất sách vở và iPad trên bàn vào túi.

 

Trước khi rời đi, cô ấy mới mở miệng.

 

“Sai hay không, tôi không quan tâm, anh cũng đừng bận tâm nữa.”

 

“Anh chắc cũng nhìn ra rồi, tôi không muốn gặp lại anh nữa, rất phiền.”

 

24

 

Thì ra Hàn Sương cũng biết nổi giận.

 

Nhìn dáng vẻ cô ấy lúc tức giận, tôi lại cảm thấy có chút… đáng yêu lạ thường.

 

Chuông gió trong quán cà phê khẽ vang lên theo làn gió.

 

Hàn Sương đã bước ra khỏi quán.

 

Tôi đuổi theo, đúng lúc thấy mấy đứa trẻ đang đuổi theo bóng bay, chạy về phía Hàn Sương.

 

Thật ra Hàn Sương cũng đã nhìn thấy rồi.

 

Nhất Phiến Băng Tâm

Nhưng tôi vẫn đưa tay kéo cô ấy lại một chút.

 

Khoảnh khắc tay hai người chạm vào nhau, tôi chỉ cảm thấy một luồng tê dại chạy khắp người, còn có chút ngọt ngào.

 

Cũng chính khoảnh khắc ấy, ký ức của tôi đột nhiên quay trở lại ngày đầu tiên tôi gặp Hàn Sương.

 

Đó là buổi xem mắt cuối cùng mà tôi đồng ý theo sắp xếp của bố mẹ.

 

Nhưng lại là lần xem mắt đầu tiên trong đời của Hàn Sương.

 

Trời không chiều lòng người, vừa ăn xong cơm trưa thì trời đổ mưa như trút nước.

 

Trước khi ra khỏi nhà, Hàn Sương đã xem dự báo thời tiết và mang theo một cây dù.

 

“Cùng đi nhé.”

 

Hàn Sương chủ động lên tiếng.

 

Tôi cầm lấy cây dù trong tay cô ấy, che lên cho cả hai người.

 

Rõ ràng là ngày mưa, vậy mà xe cộ chạy ngang lại lao đi vun vút.

 

Thấy xe sắp chạy qua, b.ắ.n tung nước bẩn lên váy của Hàn Sương, tôi liền đưa tay kéo cô ấy về phía sau lưng mình.

 

Đó là lần đầu tiên chúng tôi có tiếp xúc thân thể.

 

Giống hệt như hôm nay.

 

Khiến tôi có cảm giác như bị điện giật.

 

Hàn Sương hất tay tôi ra, kéo tôi về lại với thực tại.

 

Cô ấy nhíu mày, vẻ mặt không vui.

 

“Anh có thể đừng làm phiền tôi nữa được không?”

 

“Chúc Thanh Hà, anh như vậy thật sự rất vô vị.”

 

Hàn Sương càng nói như vậy, tôi lại càng hối hận, hối hận vì tất cả những việc mình đã làm.

 

Tôi thừa nhận khi xưa là bản thân u mê, nhưng vẫn không kiềm được sự nghi ngờ trong lòng với con người thật của Hàn Sương.

 

“Nhưng em cũng chưa bao giờ thành thật đối diện với anh mà.”

 

“Trượt tuyết, hát ở quán bar, thậm chí cả chuyện em đi ăn nướng lúc nửa đêm, anh đều không biết gì hết.”

 

“Là vì người đàn ông hôm đó phải không?”