Hồi Xuân

Chương 2



Ca phẫu thuật chỉnh sửa của Ninh Quỳnh và thu nhỏ cánh mũi được lên lịch sau hai tuần nữa.

Trong hai tuần này, mỗi lần đến bệnh viện khám, cô ấy đều dẫn tôi theo.

Tôi cũng gặp bác sĩ Giang vài lần, còn biết tên và lai lịch của anh ấy.

Giang Dịch, bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ nổi tiếng của thành phố.

Vì có gu thẩm mỹ tốt, tay nghề vững vàng, sản phẩm đẹp nên được giới hot girl mạng mệnh danh là Nữ Oa tái thế.

Ban đầu tôi khá hài lòng với khuôn mặt mình, nhưng đến khoa thẩm mỹ nhiều lần, nhìn những đại mỹ nhân với đủ phong cách khác nhau, trong lòng không khỏi nảy sinh chút ý định xao động.

Nhân lúc Ninh Quỳnh đi làm kiểm tra với y tá, tôi hỏi Giang Dịch:

"Bác sĩ Giang, anh xem mặt tôi có cần phẫu thuật thẩm mỹ không?"

Anh ấy ngẩng đầu, lướt mắt qua mặt tôi: "Không cần."

???

Tôi hoàn hảo đến vậy trong mắt anh ấy??

Câu tiếp theo của Giang Dịch đã vạch trần ảo tưởng của tôi: "Nếu cô chỉnh thì phải động nhiều chỗ đấy."

...Thật tổn thương.

Tôi không cam tâm nói: "Thật ra tôi muốn cắt mí trước."

"Ồ, vậy cô ngồi lại đây, tôi xem."

Khuôn mặt thanh lãnh dễ nhìn của Giang Dịch bỗng chốc phóng lớn ngay trước mắt tôi.

Mắt đối mắt, bờ môi mềm mại gần như chạm vào gò má tôi.

Tôi ngây người.

Anh ấy hình như… quên đeo khẩu trang rồi.

"Bác sĩ Giang, phòng chống dịch bệnh, hãy bắt đầu từ tôi."

"…"

Giang Dịch ngồi trở lại, kéo khẩu trang lên, lấy ra một tờ giấy đưa cho tôi: "Có thể làm, cô điền phiếu khám bệnh trước đi."

Tôi xoẹt xoẹt mấy nét điền xong, đưa phiếu lại vào tay Giang Dịch.

Anh ấy liếc nhìn, vậy mà lại nhìn tôi cười: "Đường Miên Miên."

Không hiểu vì sao, khi anh ấy gọi tên tôi, giọng nói trầm thấp, khàn khàn, nghe đặc biệt mập mờ.

Giang Dịch vẫy tay với tôi: "Tôi giữ lại phiếu khám. Khi nào cô rảnh thì đến khám riêng nhé."

Không.

Tôi không rảnh.

Cắt mí mắt chỉ là tôi nói bừa thôi.

Thật ra, từ nhỏ tôi đã sợ bệnh viện, lại còn đặc biệt sợ đau.

Đừng nói là rạch một đường trên mí mắt, chỉ cần mụn trứng cá bị tôi cậy vỡ thôi cũng đủ làm tôi đau đến khóc thét.

Vậy nên, tôi không hề để lời Giang Dịch vào tai.

Chỉ là đúng hẹn đưa Ninh Quỳnh đến khám bệnh, làm phẫu thuật...

Đợi cô ấy được đẩy ra từ phòng phẫu thuật, sau khi thuốc tê hết tác dụng, tôi cũng nhận được điện thoại của ông chủ, bảo tôi về công ty tăng ca.

Kết quả vừa ra đến cổng bệnh viện, tôi đã gặp Giang Dịch.

"Đường Miên Miên." Anh chủ động gọi tôi lại khi tôi đang vội vã, "Không phải cô đến đưa Ninh Quỳnh đi phẫu thuật sao?"

Tôi nói tôi phải về công ty tăng ca, tối sẽ quay lại với cô ấy.

Lời còn chưa dứt, Giang Dịch đã mở cửa xe bên cạnh: "Lên xe đi, tôi đưa cô đi."

Ngập ngừng một chút, anh lại nói thêm: "Trời mưa, khó bắt xe."

Lúc ngồi vào xe, tôi thực sự rất lo lắng.

Vì tôi bị say xe, mà còn rất nặng.

Tôi sợ nôn trong xe Giang Dịch thì toi mất.

Nhưng trong xe anh không có mùi xăng khó chịu thường thấy, mà lại thoang thoảng mùi thuốc khử trùng.

Rất dễ chịu.

Giang Dịch lái xe cực kỳ vững, từ bệnh viện đến dưới lầu công ty tôi, không hề có một lần phanh gấp.

"Đến rồi."

Tôi kéo chặt túi vải bố trên vai, nhỏ giọng nói: "Bác sĩ Giang, cảm ơn anh, đi xe của anh êm như đi tàu điện ngầm vậy."

Anh nghiêng đầu, khóe môi hơi cong lên: "Đây là cô đang khen tôi đấy à?"

"Đúng đó đúng đó."

Tàu điện ngầm là phương tiện duy nhất không làm tôi bị say xe, khen ai đó lái xe vững như tàu điện ngầm là lời khen cao nhất của tôi đấy.

Nhưng nhìn tin nhắn hiện lên trên DingTalk, tôi chẳng còn hơi sức đâu mà giải thích với Giang Dịch.

Lại nói lời cảm ơn, tôi mở cửa xe, lao vào tòa nhà trong khu công nghiệp.

Dự án gần đây đang trong giai đoạn cuối, vòng kiểm tra thứ hai mỗi ngày đều phát hiện ra vô số lỗi.

Khi tôi gỡ lỗi đến tối tăm mặt mày thì nhận được điện thoại của Ninh Quỳnh.

"Miên Miên, khi nào cậu tan làm?"

Tôi liếc nhìn màn hình với chi chít mã: "Chắc khoảng bốn mươi phút nữa."

Ai ngờ gặp chút chuyện ngoài ý muốn, tôi phải sửa lỗi đến tận hai tiếng sau mới xong việc.

Đêm đã khuya, tôi cúi đầu định mở ứng dụng gọi xe thì chợt nghe thấy một giọng nói lạnh lùng gọi tên mình.

"Đường Miên Miên."

Thật không ngờ lại là Giang Dịch!

Xe anh ấy đậu ở cổng, ánh đèn đường trong khu công nghiệp hắt xuống, làm nổi bật khuôn mặt anh ấy đặc biệt đẹp trai.

Đến khi ngồi vào xe rồi, tôi mới hoàn hồn: "Bác sĩ Giang, anh đây là..."

"Ninh Quỳnh nói cô muốn về bệnh viện ngủ lại, lại sợ trời tối cô đi một mình không an toàn, nên nhờ tôi đến đón."

... Ồ, làm phiền rồi.

Giang Dịch đưa tôi một mạch vào phòng bệnh của Ninh Quỳnh, tiện thể xem qua tình hình mũi của cô ấy:

"Vết thương lành khá tốt, nếu không có vấn đề gì thì ngày mai ngày kia có thể xuất viện."

Nói xong anh ta liền đi ngay, đến liếc mắt nhìn tôi cũng không có.

Tâm tư nhỏ bé mập mờ của tôi, thoáng cái đã bị mài sạch.

Thêm việc hôm sau Ninh Quỳnh xuất viện, tôi triệt để mất cơ hội tiếp xúc với Giang Dịch.

Đành phải ngoan ngoãn về đi làm.

Đàn ông, chỉ làm ảnh hưởng đến tốc độ kiếm tiền của tôi.

Cứ thế qua một thời gian dài, tối hôm đó tôi nghiệm thu giai đoạn một của dự án, thân tâm mệt mỏi trở về nhà.

Vốn định vào Vương Giả Hiệp Cốc chơi vài trận, ai ngờ vừa cầm điện thoại lên, đã nhận được một thông báo kết bạn WeChat mới.

Lời nhắn của đối phương rất ngắn gọn, chỉ có hai chữ: Giang Dịch.

Giang Dịch là ai... Giang Dịch?!

Tôi bật dậy khỏi giường, mãi một lúc sau mới bình tĩnh lại, run rẩy bấm chấp nhận.

Tôi hỏi Giang Dịch: "Sao anh biết WeChat của tôi?"

"Hôm đó cô điền phiếu khám bệnh, trên đó có số điện thoại."

Chờ vài giây, anh ta lại gửi đến một tin: "Khi nào cô rảnh?"

Tôi ngẩn người, chợt nhận ra.

Hôm đó tôi nói khi nào rảnh sẽ đi đăng ký khám, chuyên môn tìm anh ta khám bệnh.

Chắc là do tôi mãi không đến nên anh ta mới hỏi.

Ghê thật, nghe Ninh Quỳnh nói, ca phẫu thuật của anh ta giờ khó xếp lắm rồi, vậy mà vẫn không quên tự mình ra ngoài kiếm khách, đúng là quá nỗ lực đi?

Xem ra thời buổi này, vì kế sinh nhai, ai cũng chẳng dễ dàng gì.

Chàng soái ca lạnh lùng trong lòng tôi bỗng chốc trở nên gần gũi lạ thường.

Nhưng tôi cũng nhát gan thật, không dám tự dưng rạch một đường lên mí mắt mình.

Tôi đang định khí thế ngời ngời đáp trả anh ta một câu "Tôi không rảnh", thì đột nhiên nhận được điện thoại của mẹ.

Vừa bắt máy, bên kia lại điệp khúc cũ, giục tôi mau chóng tìm người yêu, nhất định phải kết hôn trước ba mươi tuổi.

Tôi đành phải nhắc nhở bà: "Mẹ à, con đã nói với mẹ rồi, không phải con không muốn tìm, chủ yếu là xung quanh con thật sự không có ai phù hợp cả..."

Bà quả quyết cắt ngang lời tôi: "Vậy thì đi xem mắt đi!"

Tôi chợt nhớ đến đối tượng xem mắt mà bà giới thiệu cho tôi dịp Tết năm ngoái.

Gã ta nhả một vòng khói ngay trước mặt tôi, khinh khỉnh nói:

"Phụ nữ con gái không nên lăn lộn ngoài đường, cưới về rồi thì từ chức về nhà dạy chồng nuôi con đi, anh nuôi."

Nghĩ đến mức lương tháng còn chưa đến ngưỡng đóng thuế của gã , tôi im lặng.

Tôi rùng mình một cái, vội ngắt lời mẹ trước khi bà kịp nói thêm:

"Nhưng dạo gần đây con gặp được một người khá hợp, người ta đang theo đuổi con đó ạ!"

Dỗ dành mãi mới xong mẹ tôi, tôi cúp điện thoại, ngẩn người một lúc nhìn tin nhắn Giang Dịch gửi đến, rồi cầm điện thoại trả lời.

"Ngày mai nhé, sáng mai tôi qua tìm anh."

3

Ngồi trong phòng khám, tôi và Giang Dịch nhìn nhau suốt một phút, cuối cùng anh ta chậm rãi mở miệng: "Đường Miên Miên, cô đây là?"

Tôi vẫy vẫy tờ phiếu khám bệnh trong tay: "Đến tìm anh khám bệnh."

Giang Dịch im lặng một lát, thở dài một hơi, đứng dậy: "Được, cô theo tôi."

Anh ta dẫn tôi vào phòng trong, trước tiên hỏi tôi muốn làm thành kiểu gì, rồi lấy một quyển album ảnh cho tôi chọn, cuối cùng hỏi tôi có biết phẫu thuật có thể có rủi ro không.

Tôi ngước nhìn anh ta, chớp chớp mắt: "Còn có rủi ro á? Không phải được anh xưng là Nữ Oa tái thế sao?"

"Dù là Nữ Oa thật sự hạ phàm, phẫu thuật cũng có rủi ro."

Tiếp đó Giang Dịch phổ cập cho tôi một loạt các triệu chứng rủi ro, nào là hai bên mí mắt không cân xứng, để lại sẹo...

Tôi càng nghe càng sợ, đến cuối cùng mặt mày trắng bệch, đầu óc hoảng hốt.

Giang Dịch đứng dậy, giọng nói vang lên trên đỉnh đầu tôi, có chút mơ hồ: "Cô nghĩ kỹ rồi, vẫn muốn làm sao?"

"Tôi... để tôi suy nghĩ lại."

Tôi chuồn mất.

Ninh Quỳnh nghe nói tôi vậy mà đến chỗ Giang Dịch khám bệnh, còn chuẩn bị phẫu thuật thẩm mỹ, vô cùng kinh ngạc.

Tôi buột miệng nói bừa: "Phẫu thuật thẩm mỹ toàn bộ, xinh đẹp hơn thì mới dễ yêu đương chứ."

Không biết câu nói vớ vẩn này thế nào lại lọt vào tai Giang Dịch.

Đến nỗi anh ta còn gọi điện thoại cho tôi, nói: "Đường Miên Miên, chỉ cắt mí thôi thì mặt cô cũng không thay đổi nhiều đâu."

"Vậy tôi nâng mũi, gọt cằm, làm môi cười nữa."

"..." Giọng anh ta có chút lạnh lùng, "Đường Miên Miên, rốt cuộc cô muốn làm gì?"

Chẳng lẽ ý đồ theo đuổi anh ta của tôi còn chưa đủ rõ ràng sao?

Tôi u sầu cúp điện thoại.

Là trụ cột của khoa phẫu thuật thẩm mỹ, Giang Dịch thực sự quá bận, công việc của tôi cũng không rảnh, bình thường không có thời gian để trò chuyện.

Cho dù có nói chuyện, tôi cũng chỉ biết nói chuyện gượng gạo.

Lúc này mà hẹn xem phim và ăn cơm thì lại có vẻ quá đột ngột.

Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể mượn cơ hội khám bệnh để thể hiện sự đáng yêu của mình, tranh thủ cảm tình của anh ta.

Thế là đến cuối tuần, tôi lại chạy đến bệnh viện đăng ký khám Giang Dịch.

Lần này, anh ta nhìn tôi, cau mày, có vẻ rất thiếu kiên nhẫn.

Chắc chắn là do lần trước tôi bỏ chạy, anh ta cảm thấy tôi làm lãng phí thời gian của anh ta.

Tôi vội vàng nói: "Bác sĩ Giang, tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, lần này nhất định làm, tuyệt đối không trì hoãn thời gian của anh nữa."

Ánh mắt Giang Dịch càng thêm lạnh lẽo, như muốn đóng băng tôi tại chỗ.

Một lúc sau, khóe môi anh ta đột nhiên cong lên một nụ cười lạnh lùng:

"Cô không phải còn muốn nâng mũi, gọt cằm, tạo khóe môi cười sao?"

Tôi cứng đờ tại chỗ: "…Không vội, từ từ làm từng thứ một."

Cuối cùng chọn xong ảnh, hẹn xong thời gian phẫu thuật, nộp tiền, thậm chí đã vào phòng phẫu thuật rồi.

Vậy mà tôi lại bỏ chạy.

Nhưng Giang Dịch lại đồng ý ăn cơm với tôi, coi như chuyến đi này không uổng phí.

Sáu giờ chiều, tôi và Giang Dịch ngồi trong một nhà hàng Quảng Đông.

Vốn định ăn lẩu, nhưng đây là lần đầu tiên ăn cơm với Giang Dịch, tôi muốn tao nhã một chút.

Tôi còn mặc chiếc "chiến bào" mượn từ chỗ Ninh Quỳnh - một chiếc váy bó sát màu đỏ rượu sẫm.

Đẹp thì có đẹp, nhưng cũng hơi chật.

Đến nỗi sau khi ăn xong, tôi phải cố gắng hóp bụng mới có thể miễn cưỡng giữ cho bụng phẳng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Gió đêm hơi lạnh.

Giang Dịch và tôi sóng vai đi trên đường, tôi vắt óc suy nghĩ, miễn cưỡng tìm một chủ đề:

"Bác sĩ Giang, anh thấy quán này thế nào?"

"Cũng được."

Ba chữ.

"Vậy lần sau rảnh chúng ta lại đến ăn nhé?"

"Ừ."

Hai chữ.

Tôi vừa hít sâu vừa nói, cố nén đến mức hơi thở yếu ớt, vẫn phải khó khăn hỏi:

"…Anh, anh hết giận rồi chứ?"

"Ừ."

Một chữ.

Cuối cùng, tôi hít đến thiếu dưỡng khí, đầu óc choáng váng, chân lảo đảo.

…Ngã vào lòng Giang Dịch.

Giật mình, tôi theo bản năng đưa tay ôm lấy cổ anh.

Từ người anh tỏa ra hương cỏ cây nhàn nhạt, tựa như mùi nước hoa của hãng nào đó, chứ không phải mùi thuốc khử trùng tôi ngửi thấy ban ngày.

Vốn dĩ tình huống bất ngờ chỉ có trong tiểu thuyết ngôn tình này, đáng lẽ phải vô cùng lãng mạn.

Nhưng hỏng thì hỏng ở chỗ.

Bàn tay Giang Dịch, đang chạm vào phần bụng mềm nhũn, hơi nhô ra vì tôi mất sức.

Nói chính xác hơn, là mỡ.

Tôi xấu hổ đến mức tóc muốn dựng ngược, ai ngờ Giang Dịch lại rất bình tĩnh.

Còn chậm rãi gọi một tiếng: "Đường – Miên Miên."

Hai chữ cuối được anh đọc lên đặc biệt da diết, khiến tôi suýt chút nữa nghi ngờ người trước mắt đã bị ai nhập mất rồi.

Rõ ràng nói là không cười, tính cách lạnh nhạt cơ mà?

Tôi vội rụt tay về, cố gắng đứng thẳng người, nhưng lại quên mất một mảng nhỏ váy sau lưng vẫn còn bị Giang Dịch nắm trong tay.

Tóm lại, vì dùng sức quá mạnh, tôi đã làm rách váy của Ninh Quỳnh.

Một tiếng "xoẹt" vang lên, tôi ôm vạt váy bị rách sau lưng, vừa khóc vừa chạy trối chết.

Về đến nhà, tôi gọi điện cho Ninh Quỳnh, cô ấy hoàn toàn không quan tâm đến chiếc váy bị rách, chỉ hỏi tôi:

"Cậu xé rách váy trước mặt bác sĩ Giang à?"

"Không chỉ thế, tớ còn vô tình khoe với anh ấy vòng eo không hề thon thả của tớ nữa..."

"Thôi đi Đường Miên Miên, tớ hết cứu nổi cậu rồi." Cô ấy nói, "Cậu bỏ cuộc đi, lần sau có trai đẹp tớ lại liên lạc với cậu."

Tôi bỏ cuộc.

Mở WeChat, Giang Dịch gửi đến một câu khách sáo vô cùng: "Đường Miên Miên, hôm nay cô rất đáng yêu."

Chỉ cần tưởng tượng thôi, tôi cũng có thể hình dung ra vẻ mặt của anh ta khi gõ dòng chữ này.

Chắc chắn là lạnh nhạt và qua loa.

Thế là tôi trả lời một câu cảm ơn, rồi nhanh chóng tắt thông báo tin nhắn của anh ta.

Sự thật chứng minh tôi đang tự mình đa tình.

Bởi vì từ ngày đó trở đi, Giang Dịch không hề nhắn tin cho tôi nữa.

4

Tình trường thất ý, chỉ có công việc mới khiến tôi vui vẻ.

Công ty lại nhận một dự án lớn, và tôi, với tư cách là kỹ sư front-end kỳ cựu, đã trở thành một trong những người phụ trách.

Lần đầu tiên làm quản lý dự án, tôi không có kinh nghiệm, chỉ có thể học hỏi từ các bậc tiền bối.

Phải xây dựng kiến trúc, viết phương án, gỡ lỗi, và lên kế hoạch triển khai dựa trên việc sắp xếp nhân sự.

Tóc tôi bắt đầu rụng từng nắm lớn, đường chân tóc cũng ngày càng lùi sâu.

Sau vài đêm thức trắng liên tục, tôi kinh hoàng phát hiện ra rằng có hai mảng tóc nhỏ trên đỉnh đầu và sau gáy đã trở nên rất thưa thớt.

"Tiểu Đường à, tình trạng của cậu có lẽ là dấu hiệu của chứng rụng tóc từng mảng đấy."

Đỗ ca, tiền bối dẫn tôi làm dự án, nói.

Tôi như c.h.ế.t đứng.

"Phải nhanh chóng đến bệnh viện khám thôi, để lâu sẽ hói đấy."

Đỗ ca bảo tôi đừng hoảng, nói rằng anh ấy cũng từng trải qua chuyện này, có thể giới thiệu bác sĩ đáng tin cậy cho tôi.

Vừa hay anh ấy có một người bạn làm việc tại bệnh viện đó, anh ấy sẽ đưa tôi đến vào cuối tuần.

Nhưng tôi không bao giờ ngờ rằng, người bạn mà Đỗ ca nhắc đến lại là Giang Dịch.

Sáng sớm cuối tuần, tôi đã gặp Đỗ ca ở cổng bệnh viện.

Anh ấy vừa dẫn tôi vào trong, vừa nhiệt tình giới thiệu:

"Tiểu Đường à, hôm nay anh dẫn em gặp một nhân tài trẻ tuổi, tuổi tác cũng xấp xỉ em, biết đâu chừng hai đứa lại..."

Tôi vừa lễ phép gật đầu, vừa thầm nghĩ một người như tôi thì lọt vào mắt xanh của ai chứ, kết quả vô tình ngẩng đầu lên, tôi thấy bóng dáng quen thuộc đứng trước cửa đại sảnh phòng khám.

Dáng người cao ráo, ánh mắt lạnh lùng.

Có lẽ do ánh nắng quá chói chang khiến đầu óc choáng váng, tôi cứ ngỡ ánh mắt anh xuyên qua đám đông, ghim chặt vào người tôi.

Giang Dịch!

Tim tôi hẫng một nhịp, lặng lẽ kéo mũ áo hoodie lên.

Tôi vốn nghĩ anh chỉ đứng đó tình cờ thôi, ai ngờ Đỗ ca lại dẫn tôi đến trước mặt Giang Dịch.

Còn giới thiệu: "Tiểu Giang, đây là cô bé đầu hói mà anh kể với cậu đó. Thật trùng hợp, cô bé cũng là người thành phố F, lại còn là đồng hương của cậu nữa chứ..."

Tôi chẳng còn để ý anh ấy nói gì nữa.

Trong đầu tôi chỉ vang vọng sáu chữ:

Đầu trọc kia, cô bé à.

Dư âm văng vẳng, không dứt bên tai.

Trong mắt Giang Dịch thoáng hiện một tia ý cười, rồi anh ta nói với tôi: "Đường Miên Miên."

Đỗ ca ngạc nhiên: "Hai người quen nhau à?!"

Giang Dịch gật đầu: "Cô ấy là bệnh nhân của tôi."

Đỗ ca lập tức quay đầu lại, săm soi mặt tôi một hồi, vẻ mặt ngờ vực: "Cái này... không giống lắm nhỉ."

"Không giống cái gì?" Tôi hỏi một cách máy móc.

"Khuôn mặt Tiểu Đường trông tự nhiên lắm, không giống đã qua chỉnh sửa."

Tôi cười khẩy: "Đỗ ca, anh muốn nói tôi xấu thì cứ nói thẳng."

Đỗ ca cười trừ hai tiếng: "Ý tôi là vẻ đẹp mộc mạc, chất phác."

Đỗ ca nói còn phải đưa con đi học thêm nên giao tôi cho Giang Dịch rồi đi.

Tôi cúi đầu đi theo sau Giang Dịch, đến khi bước vào thang máy mới phát hiện bên trong chỉ có hai người chúng tôi.

Giang Dịch không mặc áo blouse trắng, mà mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh bạc hà.

Màu sắc dễ làm xỉn da như vậy mà anh ta mặc lại không hề khó coi, ngược lại tôn lên làn da trắng lạnh, vô cùng tươi mát.

Thang máy lặng lẽ đi lên, tôi chợt nghe thấy giọng Giang Dịch: "Đường Miên Miên."

"Dạo này không gặp cô luôn."

Trong lòng tôi bỗng trào lên một chút tủi thân vụn vặt.

"Công việc bận quá, không rảnh qua đó." Tôi nói, "Hơn nữa tôi đã từ bỏ phẫu thuật thẩm mỹ rồi, không làm phiền bác sĩ Giang nữa."

Lời còn chưa dứt, ánh sáng trước mặt chợt tối sầm.

Tôi vô thức ngẩng đầu, phát hiện Giang Dịch vậy mà đang đứng ngay trước mặt, khoảng cách gần trong gang tấc.

Anh hơi cúi đầu, ánh mắt nhìn tôi mang theo một cảm xúc phức tạp khó tả.

Rồi Giang Dịch đưa tay, xoa đầu tôi qua lớp mũ hoodie: "Bận đến hói đầu luôn à?"

!!!

Tôi ôm đầu lùi lại một bước: "Chuyện của công chúa, anh bớt lo đi!"

Đúng lúc này cửa thang máy mở ra, Giang Dịch bước ra trước, rồi dừng lại ở cửa, quay đầu nhìn tôi: "Đi thôi, công chúa điện hạ."

Tôi nghĩ, câu này chắc chắn là anh cố tình nói để chế giễu tôi.

Nhưng không hiểu sao, trong giọng điệu của anh, lại không hề nghe ra chút chế giễu nào.

Chỉ có dịu dàng và bất lực.

Tôi hít hít mũi, lặng lẽ đi theo.

Những tâm tư thầm kín vốn đã được giấu kỹ, lại một lần nữa không thể tránh khỏi mà trỗi dậy trong khoảnh khắc này.

Giang Dịch dẫn tôi vào một phòng khám, bác sĩ bên trong thấy anh thì hỏi: "Giang Dịch? Không phải hôm nay cậu nghỉ sao?"

Anh ta hất cằm về phía tôi: "Đưa bạn đến khám bệnh."

"Ồ— bạn—" Bác sĩ Lâm kia nhìn tôi đầy ẩn ý, "Lại đây, ngồi đi, khám bệnh gì?"

Tôi ngập ngừng hồi lâu, uyển chuyển nói: "… Bị rụng tóc."

Bác sĩ Lâm "ồ" một tiếng: "Tháo mũ ra tôi xem nào."

Tôi suýt khóc.

"Đường Miên Miên." Giọng Giang Dịch từ sau lưng vọng tới, "Cô tháo đi, tôi không nhìn."

Bác sĩ Lâm cười: "Ôi chao, cô bé ngại ngùng kìa, đáng yêu quá."

Nói rồi đứng dậy, nhìn chằm chằm cái đầu vừa tháo mũ của tôi nghiên cứu hồi lâu.

"Hơi bị rụng tóc từng mảng nhẹ thôi, không sao, tôi kê cho cô ít thuốc, về nhà bôi thuốc uống thuốc đúng giờ, nhớ ngủ sớm dậy sớm, giữ tâm trạng thoải mái."

Bác sĩ Lâm xoẹt xoẹt kê xong đơn thuốc, lại như nhớ ra điều gì đó, nhắc nhở tôi:

"À phải rồi, thuốc này uống vào có thể sẽ làm rụng tóc nhiều hơn, sau đó mới từ từ mọc lại."

Tay tôi bắt đầu run rẩy: "Cái... cái này là có ý gì?"

"Ý là, vài tuần tới, cô sẽ ngày càng hói."

Trên đường đi đóng tiền lấy thuốc, tôi vội vàng đặt trên mạng chín chiếc mũ đủ màu.

Khoảng nửa tiếng sau, tôi xách một túi thuốc, đứng đối diện Giang Dịch trước sảnh phòng khám bệnh viện.

Đang định nói gì đó, một cơn gió thổi qua, hất tung chiếc mũ hoodie rộng thùng thình của tôi.

Giang Dịch cao hơn tôi cả một cái đầu.

Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt

Nhận ra điều này, tôi suýt chút nữa ôm đầu bỏ chạy.

Nhưng một giọng nữ dịu dàng, ngọt ngào đã giữ chân tôi lại.

Giọng nói ấy gọi: "Giang Dịch."

Giây tiếp theo, một làn gió thanh mát thổi đến trước mặt tôi.

Người phụ nữ trước mặt trang điểm vừa phải, chiếc váy hoa nhí được cắt may khéo léo, tôn lên vòng eo thon thả.

Tôi chắc chắn đó không phải là do cố gắng hóp bụng mà có.

Quan trọng nhất là, cô ấy có mái tóc dài xoăn màu nâu đỏ, dày dặn, mềm mại như tảo biển.

Đây đúng là một mỹ nữ tuyệt trần, từ đầu đến chân đều tỏa sáng.

Tuyệt sắc mỹ nữ liếc tôi cũng không thèm, chỉ nhìn chằm chằm Giang Dịch, khẽ cười: "Lâu rồi không gặp."

Giang Dịch nghiêng đầu, mặt không cảm xúc: "Tháng trước mới gặp."

Mỹ nữ cũng không giận, vẫn cười nói:

"Từ sau khi chia tay, mỗi lần gặp anh, em đều cảm thấy như đã lâu lắm rồi."

Chia tay?

Hai người họ trước đây là một đôi? Xem ra mỹ nữ còn muốn nối lại tình xưa?

Vậy tôi còn cơ hội nào?

Người yêu cũ vừa xinh đẹp hoàn hảo lại còn vương vấn tình xưa, còn tôi vừa xấu xí lại vừa hói đầu.

Nếu tôi là Giang Dịch, tôi cũng chọn người kia.

Tôi nắm chặt túi trong tay, quay người rời đi.

Dù không rõ ràng lắm, nhưng giọng của mỹ nữ vẫn theo gió lọt vào tai tôi:

"Em đã đặc biệt xem lịch rồi, hôm nay anh không phải trực, nếu rảnh thì đi uống cà phê nhé?"

Tôi càng lúc càng đi nhanh, đến cuối cùng suýt chút nữa là chạy.

Đợi lên tàu điện ngầm, lấy điện thoại ra xem, có một tin nhắn mới.

[Mũ nồi phong cách thục nữ thanh lịch đáng yêu (màu xanh matcha)] bạn đã mua đã được giao——

Khốn kiếp!

Tôi tức đến suýt chút nữa bóp nát điện thoại.

Nhưng trong lòng lại tủi thân muốn chết.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com