Trong lúc cắt tóc, tôi nhận được một cuộc điện thoại.
Vốn tưởng là Ninh Quỳnh gọi, nhưng bắt máy lên mới phát hiện là Giang Dịch.
Anh ta hỏi tôi:
Ta vì người tiễn đưa vặn dặm Người vì ta khóc mù đôi mắt
"Đường Miên Miên, Lâm Hạo nhờ tôi nói với cô một tiếng, dạo này đến chỗ anh ấy tái khám đi. Cô khi nào có thời gian? Tôi đi cùng cô."
Tôi ngẩng đầu nhìn vào gương.
Thầy Tony đã gần cắt xong tóc cho tôi.
Không thể nói là dịu dàng quyến rũ, chỉ có thể nói trông giống người hơn thôi.
"Được thôi, khi nào rảnh tôi sẽ nói với anh."
Thế là ngày hôm sau tôi lén đi bệnh viện một mình.
Bác sĩ Lâm thấy tôi thì ngạc nhiên: "Giang Dịch không đi cùng cô à?"
"Tôi không muốn làm phiền anh ấy."
Bác sĩ Lâm trầm ngâm gật đầu, rồi kiểm tra lại da đầu cho tôi.
"Phục hồi tốt lắm." Anh ấy nói, "Tôi đổi thuốc cho cô nhé, cô cứ uống tiếp, nhớ bôi loại thuốc mỡ cũ, nhiều nhất hai tháng là tóc mọc lại thôi."
Tôi lại xách một túi thuốc rời khỏi bệnh viện.
Buổi tối, tôi nhận được tin nhắn của Giang Dịch: "Sao không bảo tôi đi cùng?"
"Sợ làm phiền anh hẹn hò với mỹ nữ" vừa hiện lên trong khung chat, tôi lại xóa từng chữ một.
Tôi nói: "Nghe nói dạo này đang là mùa cao điểm phẫu thuật thẩm mỹ, lịch của anh kín mít, tôi sợ làm phiền."
"Không phiền đâu, tôi đã hứa với Đỗ ca rồi, nhất định sẽ có trách nhiệm đến cùng."
Ồ, ra là vì đã hứa với Đỗ ca.
"Cảm ơn bác sĩ Giang, vậy lần sau trước khi tái khám tôi sẽ liên lạc với anh."
Đương nhiên đây chỉ là một câu khách sáo.
Trong thế giới người trưởng thành, có thời gian tức là không có thời gian, lần sau tức là kiếp sau.
Có lẽ vì cái đầu hói của tôi mà ông chủ động lòng trắc ẩn.
Ông ấy gọi tôi vào văn phòng, trước tiên khen tôi đã có đóng góp to lớn cho công ty, đợi dự án hoàn thành sẽ tăng lương thăng chức cho tôi.
Sau đó, ông ấy sắp xếp một trợ lý giúp tôi chỉnh lý phương án, theo sát dự án và sửa một vài lỗi đơn giản.
Áp lực của tôi giảm đi đáng kể.
Cũng vào lúc này, Ninh Quỳnh tốt nghiệp cao học.
Cô ấy gọi điện cho tôi:
"Đường Miên Miên, không phải căn nhà của cậu đến tháng Bảy là hết hợp đồng ba năm rồi sao? Cậu dọn ra đi, hai đứa mình tìm một căn hai phòng một khách cùng ở."
Chỉ vì câu nói này của cô ấy, khi chủ nhà hỏi tôi có muốn gia hạn hợp đồng không, tôi đã từ chối.
Chủ nhà "ồ" một tiếng, ngày hôm sau đã nói với tôi rằng bà ấy đã tìm được người thuê mới và bảo tôi chuyển đi trong vòng một tuần.
Tôi gọi cho Ninh Quỳnh, bảo cô ấy thu xếp thời gian cùng tôi đi tìm nhà.
Kết quả Ninh Quỳnh ấp úng nửa ngày, mới nói với tôi:
"Xin lỗi nha Miên Miên, tớ vừa mới đồng ý dọn về sống chung với bạn trai rồi."
???
“Không phải một tuần trước cậu vẫn còn độc thân sao?”
"Đúng vậy, bọn tớ mới ở bên nhau được ba ngày thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi hận không thể đem cô ấy đi nướng.
Ninh Quỳnh vội vàng nói:
"Tớ đâu có hố chị em tốt của mình chứ? Tớ đã nhờ trung gian môi giới đáng tin cậy tìm cho cậu một căn phòng, phòng ngủ chính có nhà vệ sinh riêng, giá thuê mỗi tháng là một nghìn rưỡi."
Sau đó cô ấy cho tôi một tài khoản Wechat, bảo tôi ngày mai đi xem phòng.
Đó là một căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách, người môi giới nói một phòng đã có người thuê rồi.
Tôi xem qua phòng khách và các phòng, thấy đúng là rất ổn, liền ký hợp đồng thuê.
Chiều hôm đó, tôi liền tìm công ty chuyển nhà, chuyển đồ đạc đến.
Tôi gọi điện thoại cho người môi giới mang chìa khóa đến, kết quả vừa mới bước vào cửa, cửa phòng ngủ còn lại liền mở ra.
Giang Dịch đứng ở cửa, khi nhìn thấy tôi, trong mắt thoáng qua một tia bất ngờ: "Đường Miên Miên?"
Mãi đến rất lâu sau này, khi biết được chân tướng, tôi nghĩ lại về diễn xuất của anh ta vào khoảnh khắc đó, vẫn không khỏi cảm thán một câu:
"Lò lửa thuần thanh, hoàn toàn tự nhiên."
Tôi đánh giá anh ta từ trên xuống dưới, ánh mắt dừng trên đôi dép lê của Giang Dịch: "Khoan đã, anh không phải là..."
Người môi giới nhiệt tình giới thiệu: "Đúng vậy! Vị Giang tiên sinh này chính là bạn cùng phòng của cô."
Tôi ngây người.
Giang Dịch dựa vào khung cửa, khóe môi nở một nụ cười, hỏi tôi: "Đường Miên Miên, trùng hợp vậy sao? Có cần tôi giúp gì không?"
Tôi cũng cười ôn hòa với anh: "Chờ một chút."
Sau đó tôi lao ra khỏi cửa, trốn vào cầu thang gọi điện cho Ninh Quỳnh.
"Ninh Quỳnh!!" Tôi gào lên trong điện thoại, "Cậu có biết người ở cùng phòng mà cậu tìm cho tớ là ai không? Là Giang Dịch đó!!"
"Vớ vẩn, tớ đương nhiên... không biết."
Ninh Quỳnh dừng lại một chút, giọng điệu đột nhiên trở nên rất kỳ lạ:
"Thế thì càng tốt chứ sao, gần quan được ban lộc, bao nhiêu câu chuyện tình yêu tuyệt đẹp đều bắt đầu từ bạn cùng phòng đấy."
"Lần trước cậu bảo tớ từ bỏ còn gì?"
"...Lúc đó tớ tưởng duyên phận hai người hết rồi, nhưng bây giờ xem ra, có thể nối lại tiền duyên đấy."
Nói xong, cô ấy liền cúp máy.
Tôi cầm điện thoại đứng ở cầu thang một lát, vừa quay người lại thì phát hiện Giang Dịch không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng tôi như một bóng ma.
Anh ta hơi cúi đầu, nhìn vào mắt tôi: "Đường Miên Miên."
Ánh đèn cầu thang mờ ảo, nửa khuôn mặt anh ta chìm trong bóng tối, đôi mắt sâu thẳm khiến tôi không thể nhìn rõ.
Không hiểu sao, tôi có một loại căng thẳng như con mồi bị mãnh thú rình rập.
Tôi nuốt nước bọt, hỏi anh: "Sao anh... lại muốn tìm người ở ghép?"
"Căn nhà này là tôi thuê chung với một người bạn, tháng trước cậu ấy ra nước ngoài, phòng của cậu ấy bị bỏ trống." Giang Dịch nói, "Thời hạn thuê còn dài, bỏ trống thì hơi tiếc, nên tôi tìm trung gian, không ngờ lại trùng hợp như vậy, người thuê mà họ tìm được lại chính là cô."
Nghe có vẻ hợp lý, không có sơ hở.
Nhưng mà trùng hợp quá rồi thì sao?
Tôi chợt thấy may mắn vì hôm nay đã đội tóc giả, lại còn là kiểu siêu tự nhiên, che giấu hoàn hảo mái đầu hói của mình.
Tôi nhét điện thoại vào túi, đi ra khỏi cầu thang, Giang Dịch đi theo sau tôi: "Hành lý của cô vẫn còn ở dưới lầu phải không? Tôi giúp cô mang lên."
Hành lý của tôi không ít.
Ngoài đồ dùng hàng ngày, còn có một thùng sách giấy đầy ắp, nặng ít nhất mấy chục cân.
Tôi vừa định cúi xuống bê sách thì Giang Dịch đã nhanh tay ôm lên trước.
"Cô cầm đồ nhẹ thôi."
Tôi ôm một rổ xoong nồi đi theo sau anh, vừa vào đến cửa thì tóc giả đã bị mắc vào tay nắm cửa.
Chưa kịp phản ứng, quán tính lao về phía trước đã giật phăng nó xuống.
"..."
Tôi ngây người tại chỗ.
Nếu được, tôi nguyện ý nhịn ăn lẩu cả năm để đổi lấy thời gian quay ngược lại ba phút trước.
Từ hình ảnh phản chiếu trên tủ kính ở huyền quan, tôi lờ mờ thấy được dáng vẻ hiện tại của mình.
Mái tóc ngắn ngang tai, lộn xộn, lưa thưa vài sợi trên đỉnh đầu.
Giang Dịch đặt thùng sách xuống phòng khách, quay đầu lại thấy tôi như vậy, khựng người một chút rồi nói: "Thế này còn đáng yêu hơn nhiều so với cô đội tóc giả."
Cuối cùng tôi cũng hoàn hồn, vội vàng nhặt tóc giả lên, quay sang hỏi Giang Dịch: "Anh bị mù từ bao giờ thế?"
Thực ra trong lòng tôi rất tuyệt vọng.
Cảm giác những chuyện xấu hổ nhất đời mình đều xảy ra trước mặt Giang Dịch.
Nghĩ đến vừa rồi Ninh Quỳnh bảo tôi "gần quan được ban lộc", tôi tuyệt vọng nghĩ.