Tôi hoàn hồn, có chút hoảng hốt không hiểu nổi: "Không... Không cần đâu, đã có người của công ty săn đầu người liên lạc với tôi rồi, vị trí ở công ty lớn, dự án hot, rất đáng tin cậy."
Giang Dịch "ồ" một tiếng, ngồi trở lại, khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn: "Vậy thì ăn cơm thôi."
Mấy ngày sau đó, đồ ăn ở nhà đột nhiên trở nên đặc biệt ngon.
Tôi hỏi Giang Dịch, anh ta bảo tôi mỗi ngày vừa phải đi làm vừa phải phỏng vấn, dùng đầu óc quá nhiều, phải bồi bổ thêm.
Nhờ anh ta bồi bổ, tóc của tôi rất nhanh đã mọc lại.
Tuy vẫn chỉ dài đến ngang tai, nhưng đã không còn bị hói nữa.
Trông cả người bồng bềnh mềm mại, còn có chút xù xù.
Thực ra Giang Dịch cũng rất bận.
Lịch phẫu thuật của anh ta luôn kín mít, còn có phòng khám, hướng dẫn thực tập sinh và những công việc khác.
Nhưng dù bận đến vậy, anh ta vẫn có thể tìm thời gian về nhà nấu cơm, hơn nữa còn ngủ sớm dậy sớm, hầu như không thức đêm.
Tôi húp một ngụm mì nấu với cá diếc, ngẩng đầu khen: "Bác sĩ Giang, anh mới là bậc thầy quản lý thời gian thực thụ."
"Cô đang khen tôi hay đang mắng tôi đấy?"
Giang Dịch chống cằm ngồi đối diện tôi, khẽ cười:
"Đường Miên Miên, cô cứ gọi thẳng tên tôi đi. Ngày nào ở nhà cũng bị cô 'bác sĩ Giang, bác sĩ Giang' suốt, tôi cứ tưởng mình chưa tan làm."
Ghê thật, đây đúng là tiếng lòng của dân công sở mà.
Tôi đồng cảm sâu sắc, lập tức thăm dò gọi: "Giang Dịch?"
Anh ta thong thả nhìn tôi: "Ừ?"
Tôi nuốt sợi mì trong miệng xuống:
"Tôi tìm được việc mới rồi, lương gấp đôi, tăng ca còn có tiền làm thêm giờ, tuần sau đi làm luôn. Để tỏ lòng cảm ơn anh, tôi mời anh ăn cơm nhé?"
Câu này trước khi nói ra, tôi đã nháp đi nháp lại trong lòng cả chục lần.
Giang Dịch lại rất sảng khoái đáp: "Được thôi."
Lần này, tôi và anh ta hẹn nhau ở một quán lẩu.
Sống chung sớm tối, tôi đã từ bỏ ý định giữ hình tượng rồi.
Nhưng không biết có phải trùng hợp không, tôi mặc một chiếc váy phông màu xanh bạc hà ra ngoài, mới phát hiện Giang Dịch mặc trên người cũng là áo phông ngắn tay màu xanh bạc hà.
Nhìn thoáng qua cứ tưởng đồ đôi.
Lúc thanh toán, nhân viên phục vụ bảo tôi đăng ký thành viên, có thể được giảm ba mươi tệ.
Tôi đang điền thông tin thì Giang Dịch đột nhiên ghé mắt nhìn.
"Đường Miên Miên, tuần sau là sinh nhật cô à?"
"…Ừm."
Sau đó anh ta im lặng.
Ủa gì vậy trời??
Hỏi vu vơ hay là muốn tặng quà cho mình?
Lý trí bảo tôi đừng có mà mơ mộng hão huyền.
Nhưng ảo tưởng lại khiến câu nói "Bác sĩ Giang có lẽ có ý với cậu đó" của Ninh Quỳnh cứ lởn vởn trong đầu tôi, hết đ.â.m ngang lại xộc thẳng.
Có nên hỏi Giang Dịch cho rõ không nhỉ?
Hay là tỏ tình luôn?
Người cả hai toàn mùi lẩu thế này, tỏ tình có phải là quá thiếu lãng mạn, lại còn đột ngột nữa?
Tôi vừa nghĩ ngợi, vừa hỏi Giang Dịch: "Anh xem ⟨Thành Phố Hoạt Hình⟩ chưa?"
Anh khựng lại một chút, nghiêng đầu nhìn tôi.
Như thể không hiểu câu hỏi này từ đâu ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi tiếp tục liều mình: "⟨Thành Phố Hoạt Hình⟩ có một bài hát chủ đề, tên là ⟨Nhanh Nói Cho Bạn Biết⟩, tôi thích lời bài hát lắm luôn."
Nói xong, tôi lấy điện thoại và tai nghe ra, bật bài hát cho anh nghe một lượt.
Tiếng nhạc thiếu nhi vui tươi kết thúc bằng hai câu lặp lại ở cuối bài "Trái tim em đặt ở nơi anh".
Bầu không khí giữa tôi và Giang Dịch rơi vào im lặng kỳ lạ. Tôi cẩn thận nghiêng đầu, nhìn vẻ mặt ngưng trọng của anh, trong lòng vô cùng tuyệt vọng.
Mệt mỏi quá, thật đấy.
Tôi tốn bao tâm tư nghĩ ra những ám hiệu độc đáo, xem ra chẳng có tác dụng gì với Giang Dịch cả.
Thất thểu trở về nhà, tôi vừa đến cửa phòng ngủ thì bị Giang Dịch gọi lại.
Vừa ngẩng đầu lên, anh đã đứng ngay trước mặt tôi, rồi xoa đầu tôi một cái.
!!!
… Ồ, không sao, tóc tôi mọc lại rồi.
Tim tôi ngừng đập, chợt nhớ ra bệnh tình của mình đã khỏi, không còn hói nữa, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Ta vì người tiễn đưa vặn dặm Người vì ta khóc mù đôi mắt
Giang Dịch cong môi cười: "Bài hát hay lắm, ngủ sớm đi."
Tổng cộng bảy chữ, tôi chép vào vở, phân tích mất hai tiếng đồng hồ.
Nhưng vẫn không hiểu Giang Dịch rốt cuộc nghĩ gì, muốn làm gì.
Cuối cùng, tôi bệt ra ghế, ngậm ống hút trà sữa rồi thở dài thườn thượt.
Khó quá, theo đuổi đàn ông còn khó hơn viết code.
Dạo này, tôi gặp La Thanh Nguyệt mấy lần trong khu dân cư.
Mà mỗi lần chạm mặt, tôi đều đeo máy tính, trán lấm tấm mồ hôi sau khi chen chúc tàu điện ngầm.
Còn cô ấy trang điểm tỉ mỉ, váy áo thướt tha, hương thơm ngọt ngào.
Hôm đó, cuối cùng tôi cũng hạ quyết tâm, dậy sớm hơn nửa tiếng, loay hoay trước gương cả buổi, trang điểm.
Kết quả tan làm về, tôi đi dạo tới lui năm vòng trong khu dân cư, cũng không gặp La Thanh Nguyệt.
Ngược lại đụng phải Giang Dịch cũng vừa tan làm về.
Anh xách một túi nguyên liệu nấu ăn, liếc tôi một cái: "Trời nóng thế này, không về nhà hưởng điều hòa, đứng dưới lầu làm gì?"
Tôi há miệng: "Xông hơi."
Giang Dịch: "..."
Anh túm lấy cổ áo tôi, lôi về nhà.
Trời nóng quá, lớp trang điểm của tôi bị nhòe, kem nền dính một chút lên cổ tay xinh đẹp của anh.
Tôi ngại ngùng đưa tay lau, kết quả chẳng hiểu sao, tay trượt một cái, nắm lấy tay Giang Dịch.
Anh theo phản xạ kéo tay về, vừa hay kéo tôi vào lòng, cả hai cùng ngã xuống sofa.
Tôi trợn tròn mắt, giữa cái nóng hầm hập truyền sang, chợt nhận ra một điều—
Hình như tôi hơi nặng thì phải.
Thế là tôi sờ đùi Giang Dịch: "Anh không sao chứ? Có đau không?"
Anh khẽ rên một tiếng, trong giọng nói pha thêm chút dục vọng: "Đường Miên Miên, cô sờ soạng chỗ nào đấy?"
Tôi lại rụt tay về như bị bỏng, rồi bật dậy như thỏ bị giật mình, chạy thẳng về phòng ngủ.
Rửa liền hai lần nước lạnh lên mặt, tôi mới gọi điện cho Ninh Quỳnh, kể rằng tôi lỡ sờ Giang Dịch.
Cô nàng lập tức hứng thú: "Sờ chỗ nào?"
"Đùi."
"Ồ, mới đùi thôi à."
Cô nàng bỗng chốc thấy nhạt nhẽo.
Tôi: "..."
"Thôi được rồi Đường Miên Miên, tớ không quan tâm cậu sờ chỗ nào, nói chung, nếu một người đàn ông có cảm tình với cậu, sau khi thân mật tiếp xúc với cậu ít nhiều gì cũng phải có phản ứng chứ."
Ninh Quỳnh chỉ đạo từ xa cho tôi: "Nếu Giang Dịch vẫn chưa có phản ứng gì, cậu cứ cho anh ta, một liều thuốc mạnh."