Hồi Xuân

Chương 6:





Chẳng mấy ngày sau, đến sinh nhật tôi.

Rạng sáng hôm đó, vừa qua mười hai giờ, tôi đã đăng một dòng trạng thái lên vòng bạn bè:

"Hôm nay là sinh nhật ba tuổi của bạn nhỏ Đường Miên Miên. Cô Ninh ở trường mẫu giáo bảo rằng trẻ con phải vui vẻ khi đón sinh nhật, nếu không cả năm sẽ không vui đâu. Huhu, tôi muốn có quà bất ngờ sinh nhật quá đi."

Ninh Quỳnh nhắn tin riêng cho tôi: "Giọng điệu của cậu ghê tởm quá."

Tôi hỏi cô ấy: "Không đáng yêu hả?"

"Đáng yêu cái đầu búa."

"..." Tôi gửi một biểu tượng cảm xúc, "Vậy tớ xóa đi, đăng lại cái khác nhé?"

"Thôi bỏ đi, đừng xóa, lỡ đâu Giang Dịch lại thích kiểu ghê tởm này."

Kết quả tôi đợi đến tận nửa đêm, ôm điện thoại ngủ thiếp đi, cũng không nhận được lời chúc mừng sinh nhật nào từ Giang Dịch.

Hôm sau anh ta vẫn đưa tôi đi làm như thường lệ.

Thực ra từ khi tôi chuyển việc, đường đi đã không còn tiện đường với Giang Dịch nữa.

Nhưng Giang Dịch vẫn sẵn lòng đưa tôi đi làm mỗi ngày, đôi khi tôi tan làm muộn, anh ta còn đặc biệt đến đón.

Chính những lời nói và hành động này đã khiến những ý nghĩ thầm kín trong lòng tôi nảy mầm và phát triển điên cuồng như cỏ dại.

Đốt mãi không hết.

Tôi cũng không muốn đốt.

Xe dừng ở dưới lầu công ty.

Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt

Trước khi mở cửa xe, tôi vẫn quyết định ám chỉ Giang Dịch một cách uyển chuyển.

Nên hỏi anh: "Anh xem giúp tôi mấy giờ rồi, điện thoại tôi hết pin."

Giang Dịch liếc nhìn: "Tám giờ bốn mươi chín, đủ để cô lên lầu chấm công, còn dư dả."

Tôi không cam tâm: "Vậy anh xem giúp tôi hôm nay là ngày bao nhiêu?"

"Mười sáu tháng tám."

Không có gì thêm.

Thôi xong, tôi tạch rồi.

Tôi xách bữa sáng, ủ rũ đi vào văn phòng.

Kết quả, đang lúc chuyên tâm viết code thì đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại giao đồ ăn.

Anh shipper đưa một bó hoa hồng phớt trắng lớn đến tận tay tôi, cười hì hì nói: "Đường tiểu thư, sinh nhật vui vẻ."

Trong bó hoa còn kẹp một tấm thiệp.

"Bất ngờ cô muốn. Miên Miên, sinh nhật vui vẻ."

Vô danh, không có chữ ký.

Cái này... không phải Giang Dịch tặng đấy chứ?

Nếu tôi đi hỏi anh ta, nhỡ không phải anh ta tặng, anh ta có thấy tôi tự mình đa tình không?

Tôi ôm bó hoa đi về, giữa những lời hỏi han nhiệt tình và đầy tính bát quái của đồng nghiệp, tôi ngồi xuống.

Lúc này, DingTalk đột nhiên hiện thông báo.

"Đường Miên Miên, thích không?"

?

Tôi nhìn kỹ, người gửi tin nhắn là Triệu Vũ Triết, làm cùng bộ phận sản phẩm với tôi.

Nhìn khung chat trước mặt, lại nhìn đóa hoa hồng bên cạnh, tôi chợt hiểu ra: "Cái đó... hoa là anh tặng à?"

"Đúng vậy, Miên Miên, chúc em sinh nhật vui vẻ."

Tôi ngẩn người.

Vừa vào làm chưa được nửa tháng, tôi với người này, cùng lắm chỉ là quen biết sơ sài.

Vì trên DingTalk có thông tin, anh ta biết sinh nhật tôi cũng không có gì lạ.

Lạ là, anh ta lại tặng hoa cho tôi, chẳng lẽ là để ý tôi rồi?

Quả nhiên, buổi trưa ăn cơm, Triệu Vũ Triết tìm tôi ở nhà ăn, vừa đến đã khen: "Miên Miên, dáng vẻ em tập trung sửa lỗi, thật đáng yêu."

Tôi nuốt miếng thịt luộc cay, thấy anh ta mở trang mua vé, huơ huơ trước mặt tôi.

"Phim mới ra gần đây, đánh giá rất tốt, tối nay anh mời em xem nhé?"

Lúc đầu tôi không đồng ý.

Kết quả trở lại chỗ làm việc, tôi thấy Giang Dịch gửi một tin nhắn WeChat, hỏi tối nay tôi muốn ăn gì.

Bỗng nhiên tôi thấy tủi thân vô cùng.

Công chúa đã sinh nhật rồi, anh chẳng có phản ứng gì, còn đang nghĩ tối ăn gì!

Cho nên trước khi tan làm, khi Triệu Vũ Triết hỏi lại lần nữa, tôi đã đồng ý.

Sau khi gửi xong nhật ký công việc hôm nay, tôi ngẩng đầu lên hỏi Triệu Vũ Triết: "Khi nào xuất phát?"

Anh ta đang cúi đầu trả lời tin nhắn, hình như vài giây sau mới phản ứng lại: "Ồ ồ, sắp rồi, đợi anh một chút, anh nghe điện thoại."

Nói xong anh ta đi vào nhà vệ sinh nghe điện thoại.

Trong lúc chờ đợi anh ta, tôi nhận được tin nhắn của Giang Dịch: "Đường Miên Miên, hôm nay cô về mấy giờ?"

Tôi khiêu khích trả lời: "Anh cứ ăn trước đi, tôi về muộn, có người mời tôi xem phim."

"Ở đâu?"

"Ngay gần công ty thôi. Xem xong anh ấy sẽ đưa tôi về, anh không cần đến đón tôi đâu."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Gần công ty có một trung tâm thương mại rất lớn.

Rạp chiếu phim ở tầng năm.

Khi xuống thang máy, trước khi vào rạp chiếu phim, Triệu Vũ Triết cười hỏi tôi: "Lát nữa xem phim xong, em muốn ăn gì?"

Tôi vừa định đáp lời, sau lưng bỗng nhiên vang lên một tiếng thét chói tai: "Triệu Vũ Triết! Mẹ kiếp anh không phải nói đang tăng ca sao? Đây là làm cái gì hả?!"

Quay đầu lại, trước mắt tôi tối sầm, một cô nàng tóc hai b.í.m xinh xắn đã nhào tới trước mặt tôi.

Ánh mắt sắc bén như d.a.o của cô ta chỉ lướt qua tôi một thoáng, rất nhanh đã dừng trên người Triệu Vũ Triết.

Mà Triệu Vũ Triết vốn dĩ ôn hòa lễ độ, sắc mặt trắng bệch, giọng nói run rẩy: "Viện Viện, em nghe anh giải thích..."

Tôi hiểu rồi.

Thứ này có bạn gái rồi, thế mà còn dám hẹn tôi xem phim, còn tặng hoa cho tôi?

Thế là tôi và Viện Viện cùng nhau nhìn anh ta, muốn nghe anh ta giải thích thế nào.

Kết quả người này lập tức đổi giọng, chỉ vào tôi nói: "Là cô ta! Chính cô ta quyến rũ tôi!"

Tôi: "???"

Viện Viện liếc nhìn tôi.

Tôi vội vàng nói: "Thật sự không có, là anh ta hẹn tôi, hơn nữa tôi mới vào làm hai tuần, còn chưa biết anh ta đã có bạn gái..."

"Đường Miên Miên."

Giọng của Giang Dịch đột nhiên vang lên sau lưng tôi.

Sau đó anh đi đến bên cạnh tôi, dùng một giọng điệu dịu dàng bất thường hỏi tôi:

"Không phải nói là đi xem phim với đồng nghiệp sao? Sao giờ còn chưa về nhà?"

Nghe mà tôi thấy có chút hoảng hốt.

Giang Dịch, chẳng phải là đóa hoa trên đỉnh núi cao không với tới hay sao? Sao giờ lại dùng cái giọng điệu này để nói chuyện vậy?

Ánh mắt Viện Viện dừng trên người hai chúng tôi, lộ ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ.

Cô ta cười khẩy với Triệu Vũ Triết: "Người ta có một anh đẹp trai theo đuổi thế kia, hơi đâu mà đi quyến rũ anh? Anh nằm mơ à?"

Nói xong liền túm lấy gáy Triệu Vũ Triết, lôi người đi luôn.

Trò hề kết thúc, hết chuyện để hóng, người qua đường cũng giải tán hết.

Trước cửa rạp chiếu phim, rất nhanh chỉ còn lại tôi và Giang Dịch.

Tôi dùng mũi chân móc vào mắt cá chân kia, hơi cúi đầu, giả vờ hỏi: "Giang Dịch, sao anh biết đường tìm đến đây vậy?"

Giọng Giang Dịch bình thản: "Rạp chiếu phim gần công ty các cô, chỉ có mỗi cái này thôi."

"… À, ra vậy."

Tôi đương nhiên biết.

Nếu không thì tôi đã chẳng cố ý nhấn mạnh địa điểm với anh làm gì.

Trước khi đến tôi đã nghĩ kỹ rồi, nếu Giang Dịch không đến, xem phim xong tôi sẽ mời Triệu Vũ Triết ăn cơm, trả lại tiền vé phim cho anh ta, rồi nói rõ mọi chuyện.

Nếu Giang Dịch đến thì sao…

Đây là liều thuốc mạnh mà tôi đã dùng hết chỉ số EQ cả đời, vắt óc suy nghĩ để tạo ra cho anh.

Chỉ là không ngờ Triệu Vũ Triết lại cặn bã đến thế, có bạn gái rồi mà còn đi tán tỉnh người khác.

Nghĩ kỹ thì cũng phải.

Anh ta hẹn tôi có lẽ không phải vì thích tôi, mà vì tôi mới vào làm, chưa rõ lai lịch của anh ta, dễ lừa gạt.

"Đường Miên Miên, cô muốn xem phim gì?"

Tôi hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn đôi mắt hơi ướt dưới ánh đèn của Giang Dịch, một lúc lâu sau mới chậm chạp phản ứng lại: "Gần đây có một bộ phim mới ra, tên là ⟨Tước Thi⟩."

Giang Dịch lấy điện thoại ra lướt hai cái: "Tôi mời cô xem."

Tôi nhất thời không đoán ra ý đồ của anh là gì.

Chỉ trơ mắt nhìn Giang Dịch đi mua hai cốc trà sữa rồi quay lại, lại nhỏ giọng nói với tôi: "Tôi nấu cơm ở nhà rồi, về nhà ăn nhé."

Trước khi thực hiện kế hoạch này, tôi đã đọc rất nhiều chia sẻ kinh nghiệm, nhưng chưa từng thấy ai như Giang Dịch cả.

Cư dân mạng nhiệt tình trên Zhihu nói với tôi:

Nếu Giang Dịch không có ý gì với tôi, thì sẽ không quan tâm tôi đi xem phim với ai.

Nếu anh ta có ý với mình, hẳn đã đuổi đến kịp thời, hơn nữa rất có thể sẽ nổi giận.

Nhưng người ta đến rồi, lại không hề tức giận, còn mời mình đi xem phim.

Vậy rốt cuộc là có ý gì?

Công chúa hoang mang.

Tôi cầm trà sữa trân châu cùng Giang Dịch vào rạp chiếu phim.

"Tước Thi" là một bộ phim kinh dị trinh thám, hình ảnh khá là m.á.u me.

Tiếc là tôi xem phim kinh dị nhiều vô số kể, chẳng thấy đáng sợ chút nào.

Giang Dịch là sinh viên y, chắc hẳn cũng đã quen mắt với mấy cảnh này rồi.

Cho nên giữa những tiếng la hét kinh hãi và tiếng hít hà xung quanh, chỉ có tôi và anh là mặt không cảm xúc, ngồi thẳng đơ như hai pho tượng binh mã.

Trên đường về, tôi nhắn tin cho Ninh Quỳnh, cô ấy tức giận mắng:

"Đường Miên Miên, dù cậu không sợ, thì cũng giả vờ sợ một chút, nhào vào lòng Giang Dịch đi chứ?"

"... Tớ quên mất."

Ninh Quỳnh lạnh lùng: "Đồ vô dụng."

Huhu.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com