Hồi Xuân

Chương 8:



11

Đồ đàn ông, biết rõ còn cố hỏi.

Nhưng tôi vẫn phải tươi cười đáp lời: "Thì là... hôm sinh nhật, em không nên bỏ anh và bữa tối anh làm cho em, chạy đi xem phim với người khác. Em sai rồi."

"Ừm, em biết là tốt rồi."

Giang Dịch tháo đồng hồ đeo tay, lại nới lỏng hai cúc áo sơ mi, để lộ xương quai xanh tuyệt đẹp.

Da anh trắng lạnh, trên xương quai xanh có một nốt ruồi nhỏ, đen trắng rõ ràng, vừa đẹp vừa quyến rũ.

Tôi cảm thấy mắt mình lại dán chặt vào anh rồi.

Đành phải cầm lấy một lon bia, uống ừng ực hết hơn nửa lon, cố gắng để bản thân tỉnh táo lại.

Điều hòa phòng khách thổi hơi lạnh.

Tôi và Giang Dịch ngồi trên sofa uống bia.

Uống suông.

Tôi quên mua đồ nhắm rồi.

Vốn dĩ mục đích của tôi là chuốc say bản thân, rồi mượn men say, thuận lý thành chương nhào vào lòng anh, tiếp xúc ở khoảng cách gần.

Không ngờ ba lon bia vào bụng, tôi đã no căng, mà lại càng uống càng tỉnh.

Lúc này tôi mới biết, tửu lượng của mình có lẽ rất khá.

Đúng lúc tôi đang nhìn chằm chằm vào chai rượu nhị oa đầu ở góc bàn trà, đang nghĩ xem giờ mà rót thêm hai hớp rượu trắng có quá đột ngột hay không, thì bỗng nhiên nghe Giang Dịch gọi tên tôi.

"Đường Miên Miên."

Giọng nói lạnh lùng thường ngày bị men say thấm đẫm, tăng thêm vài phần quyến rũ động lòng người, phát âm cũng trở nên da diết hơn.

Tôi nhìn về phía đó, bắt gặp ánh mắt hơi say của Giang Dịch.

Anh nói: "Đường Miên Miên, em thật sự không nhớ anh sao?"

Động tác uống rượu của tôi khựng lại, cố gắng hồi tưởng nửa ngày, vẫn lắc đầu.

Sau đó Giang Dịch đột nhiên đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh tôi.

Anh nghiêng đầu ở khoảng cách gần trong gang tấc, ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi: "Anh đổi tên rồi. Trước đây, anh tên là Giang Tiểu Anh."

Giang Tiểu Anh... Giang Tiểu Anh?!

Tôi vô cùng kinh ngạc, suýt chút nữa nhảy dựng lên khỏi ghế sofa: "Giang Tiểu Anh!! Anh không phải..."

Ba chữ "con gái sao" bị tôi nuốt ngược trở lại.

Những mảnh ký ức bị bỏ quên trong dòng sông thời gian, giờ phút này ào ạt kéo về.

Giang Tiểu Anh là bạn cùng bàn hồi lớp hai của tôi.

Lúc mới chuyển đến, tóc cậu ấy hơi dài, thêm vào đó ngũ quan tinh xảo thanh tú, bản thân cái tên lại rất uyển chuyển, tôi luôn nghĩ cậu ấy là con gái.

Mẹ của Giang Tiểu Anh, làm món cơm rang tôm nõn rất ngon.

Đôi khi cậu ấy không kịp về nhà ăn trưa, sẽ mang theo một hộp trong cặp.

Rồi tôi sẽ ăn ké vài miếng từ hộp cơm của cậu ấy.

Giang Tiểu Anh là một đứa trẻ rất khéo tay, vẽ tranh và nặn đất sét đều giỏi.

Bài tập mỹ thuật của tôi, cơ bản đều do cậu ấy giúp tôi làm.

Tôi chạy như điên về sau giờ ra chơi, tóc tai bù xù, cậu ấy cũng sẽ giúp tôi tết những b.í.m tóc nhỏ xinh.

Nhưng đôi khi, tôi cũng cảm thấy kỳ lạ.

Ví dụ như Giang Tiểu Anh không mặc váy vào mùa hè, rõ ràng là quan hệ của chúng tôi rất tốt, nhưng cậu ấy chưa bao giờ cùng tôi đi vệ sinh trong giờ ra chơi.

Cho đến tháng thứ ba khi cậu ấy trở thành bạn cùng bàn của tôi, tôi mới vô tình biết được giới tính thật của cậu ấy, và cảm thấy như sét đánh ngang tai.

Kết quả, Giang Tiểu Anh chớp đôi mắt long lanh nhìn tôi: "Đường Miên Miên, tớ là con trai, cậu không muốn làm bạn với tớ nữa sao?"

Lúc đó tôi còn chưa biết gì về cái gọi là vẻ đẹp mê hoặc lòng người.

Chỉ là câu "nam nữ thụ thụ bất thân" học được từ phim truyền hình, đột nhiên không thể thốt ra được nữa.

Tôi ấp úng nói: "Đâu có phải vậy..."

Bàn tay ấm áp mềm mại của Giang Tiểu Anh níu lấy tay tôi, giọng nói cũng mềm mại: "Vậy chúng ta vẫn là bạn tốt nha."

Sau đó thì sao?

Tôi nhíu mày, cố gắng nhớ lại.

Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt

Còn chưa kịp nhớ ra, trên vai bỗng nhiên có thêm một sức nặng ấm nóng.

Giang Dịch tựa vào vai tôi, nhắm mắt lại, hàng mi dài rũ xuống, hơi ươn ướt.

Gò má ửng hồng xinh xắn, hơi thở nóng rực.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Đường Miên Miên, anh chóng mặt... Em đỡ anh một chút, lên giường nằm."

Hai chữ "lên giường" lọt vào tai tôi, mặt tôi cũng bắt đầu nóng lên.

Tôi vất vả lắm mới dìu Giang Dịch vào phòng ngủ, khó khăn lắm mới đặt được anh lên giường, kết quả Giang Dịch kêu nóng, lại giật đứt hai cúc áo sơ mi, để lộ một mảng lớn n.g.ự.c trần.

Trắng như ngọc, cũng vì say rượu mà ửng lên một lớp màu hồng nhạt.

Đồng tử tôi rung động mạnh, vội lùi lại hai bước, chộp lấy điều khiển từ xa trên bàn, bật điều hòa, chỉnh xuống 20 độ.

Mấy giây sau mới kịp phản ứng — vốn dĩ tôi định chuốc say bản thân, ai ngờ ngàn chén không say, ngược lại chuốc say anh rồi?

Vậy nếu bây giờ tôi ra tay, có tính là thừa lúc người ta gặp khó khăn không?

Tôi nuốt nước miếng, ngồi bên giường, trong lòng đấu tranh tư tưởng cả tiếng đồng hồ, vẫn không dám hạ quyết tâm.

Đường Miên Miên, sao mày nhát gan thế!

Tôi thầm mắng mình trong lòng, quyết định ra ngoài lấy điện thoại vào, hỏi ý kiến Ninh Quỳnh.

Ai ngờ tôi còn chưa kịp đứng dậy, cổ tay đã bị người ta giữ lại.

Rồi cảnh vật trước mắt xoay chuyển, đến khi tôi kịp phản ứng, cả người đã nằm đè lên Giang Dịch.

Toàn thân tôi cứng đờ, liền nghe thấy giọng Giang Dịch vang lên trên đỉnh đầu.

Trầm thấp dễ nghe, đầy vẻ mờ ám.

Trong giọng điệu còn mang theo chút ý hận rèn sắt không thành thép.

"Đường Miên Miên, tôi đã chuốc say mình rồi tự dâng đến trước mặt em rồi, em không thể chủ động hơn sao?"

!!!

Cái gì? Anh ấy nói gì?!

Tay Giang Dịch luồn vào từ vạt áo tôi, đặt lên bụng tôi, xoa xoa.

Trong giọng nói có thêm vài phần ý cười: "Mềm mại... Tên em, thật sự rất hợp."

Khoảnh khắc này, tôi chợt nhớ lại ngày trước, hôm mời anh ăn món Quảng, lúc anh vô tình chạm vào tôi, cũng đầy ẩn ý gọi một tiếng "Miên Miên".

Mẹ kiếp!

Thì ra là ý này!

Nói vậy, chẳng phải Giang Dịch đã có ý đồ với mình từ lúc đó rồi sao?

Môi Giang Dịch lướt qua vai và xương quai xanh tôi, tôi vất vả lắm mới lấy hết dũng khí vòng tay qua cổ anh, chuẩn bị phối hợp một chút, kết quả động tác của anh đột nhiên dừng lại.

Cảm giác trống rỗng đột ngột trào lên khiến đáy lòng tôi run rẩy, lại ngại không dám hỏi thẳng, chỉ có thể nhìn anh.

Giang Dịch lại không vội, ngược lại hơi ngẩng người lên, nhìn chằm chằm vào mắt tôi, khàn giọng nói: "Miên Miên, em có quyền bảo anh dừng lại bất cứ lúc nào."

Tôi vùi mặt vào vai anh, nhỏ giọng nói: "Em biết."

Thật ra kỹ thuật của Giang Dịch không tính là đặc biệt tốt, thậm chí có chút vụng về.

Nhưng anh trời phú dị bẩm, quan trọng nhất là vô cùng dịu dàng và kiên nhẫn.

Thế là xong một lần, lại có lần sau.

Hơn nữa càng lúc càng nhập cuộc, càng ngày càng tốt hơn.

Đến cuối cùng, tôi buồn ngủ không chịu nổi, thu mình trong n.g.ự.c Giang Dịch, quấn chăn ngủ thiếp đi.

Anh ghé vào tai tôi nhẹ nhàng nói: "Miên Miên, anh bế em đi tắm nhé, được không?"

"Không rửa nữa đâu... Để mai tính."

Tôi đã có một giấc mơ.

Trong giấc mơ, vào ngày sinh nhật tám tuổi, đúng lúc bố mẹ cùng đi công tác, tôi liền kéo Giang Tiểu Anh đến nhà, cùng nhau đón sinh nhật.

Giang Tiểu Anh xách theo một chiếc bánh kem đến.

Tôi bảo với cậu ấy, mẹ tôi nói tôi sinh vào lúc chín giờ tối, nên chúng tôi phải đợi đến chín giờ mới bắt đầu ăn mừng, xem hoạt hình một lát đã.

Thế là Giang Tiểu Anh ngồi trên thảm, cùng tôi xem ⟨Động Hoạ Thành⟩ rất lâu, còn bị ép nghe đi nghe lại mấy lần tôi hát theo câu "Trái tim em đặt nơi anh".

Tôi còn diễn kịch với Giang Tiểu Anh: "Tiểu Anh, tớ đặt trái tim tớ nơi cậu, chúng ta từ nay về sau không bao giờ chia lìa!"

Giang Tiểu Anh bất đắc dĩ, chỉ có thể diễn cùng tôi.

Đợi đến chín giờ, cậu ấy cắm nến lên bánh kem, bảo tôi đến ước nguyện.

Tôi chắp hai tay, lớn tiếng ước: "Tớ muốn làm bạn tốt cả đời với Giang Tiểu Anh!"

Không ngờ, trong một buổi đi chơi mùa thu vài tháng sau đó, khi tôi đuổi theo Giang Tiểu Anh chạy trong công viên, bị vấp chân, cả hai cùng nhau ngã xuống nước.

Sau khi được vớt lên, tôi bị sốt cao, mơ mơ màng màng hôn mê mấy ngày liền.

Đến khi tỉnh lại xuất viện, Giang Tiểu Anh cũng đã chuyển trường đi mất.

Về sau, thời gian trôi qua quá lâu, cộng thêm việc phát sốt khiến trí nhớ không còn liền mạch, tôi gần như đã quên sạch chuyện này.

Thậm chí, trong ký ức ban đầu của tôi, Giang Tiểu Anh vẫn là một cô bé.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com