Hồi Xuân

Chương 9:



12

Tôi mở mắt, ánh nắng chói chang.

Vô thức nheo mắt lại, tôi nghe thấy giọng Giang Dịch vang lên trên đỉnh đầu: "Đường Miên Miên, mặc quần áo chỉnh tề rồi ra đây, mẹ anh đến rồi."

Tôi giật mình, cơn buồn ngủ còn sót lại tan biến hết.

Không thể nào?

Tối qua vừa ngủ xong, hôm nay phụ huynh đã tới.

Đến để chất vấn, hỏi tội tôi tại sao lại hái mất đóa hoa trên núi cao Giang Dịch sao?

Tôi vơ lấy chiếc áo phông nhàu nhĩ của mình bên giường, do dự mãi, vẫn ngại không muốn mặc.

Đành khoác tạm chiếc áo sơ mi của Giang Dịch ra ngoài váy ngủ, chậm chạp bước ra khỏi phòng.

Mấy lon bia đầy trên bàn trà đã biến mất, phòng khách được dọn dẹp sạch sẽ, gọn gàng.

Trên ghế sofa, một mỹ nữ xinh đẹp đang ngồi, có ba phần giống Giang Dịch, mỉm cười nhìn tôi.

Đây là mẹ Giang Dịch? Trông không quá bốn mươi tuổi, trẻ quá vậy?

Tôi rón rén bước tới, đang nghĩ xem nên nói gì để tạo ấn tượng tốt ban đầu, thì cô ấy đột nhiên lên tiếng.

"Ôi chao, đây không phải Miên Miên sao? Lớn tướng thế này rồi cơ à?"

Tôi trợn mắt há mồm.

Cái giọng điệu trưởng bối thân quen này... là sao đây??

"Cô là Giang Hân Nguyệt, mẹ của Giang Dịch, cháu hồi bé còn ăn cơm tôm bóc nõn xào rau cô làm đấy, không nhớ à?"

Mẹ Giang cười, kéo tay tôi, bảo tôi ngồi xuống cạnh cô.

Qua lời kể của mẹ Giang, cuối cùng tôi cũng biết được một vài sự thật mà năm xưa mình không hề hay biết.

Giang Dịch trước kia tên là Giang Tiểu Anh, vì mẹ Giang thích Thủ Lĩnh Thẻ Bài Sakura.

Sau này Giang Dịch lên cấp hai, cậu ấy kiên quyết đòi đổi tên.

"Hồi trước Giang Dịch làm cháu ngã xuống nước, cô vốn định đưa nó đến nhà cháu xin lỗi, ai ngờ đúng lúc đó bố Giang Dịch ngoại tình còn tẩu tán tài sản, cô đành làm thủ tục chuyển trường cho nó, về quê nhà kiện cáo."

Mẹ Giang thở dài, xoa đầu tôi: "Trước khi đi cô có đến bệnh viện thăm cháu, lúc đó cháu vẫn còn hôn mê."

Tôi... không dám hé răng.

Rõ ràng là tôi kéo Giang Dịch xuống nước, thế nào lại thành nó hại tôi ngã xuống nước?

Tôi lén lút nhìn sang Giang Dịch.

Vừa vặn chạm phải ánh mắt thâm sâu của anh.

Cả trên xương quai xanh lộ ra của anh, mấy dấu đỏ do tôi cắn nữa.

Tôi vội vàng ho khan hai tiếng, mẹ Giang lập tức rót cho tôi một ly nước, rồi thừa lúc tôi đang uống nước, bà lại nói một câu kinh ngạc:

"Cô không ngờ con và Giang Dịch tiến triển nhanh như vậy, mới gặp nhau chưa được nửa năm đã ở chung rồi. Tốt, rất tốt."

Tôi sặc nước vào cổ họng.

Muốn biện bạch... à không, giải thích một chút, nhưng lại không biết nên nói gì.

Nhân lúc mẹ Giang đi vệ sinh, Giang Dịch đứng trước mặt tôi, cúi người xuống nhìn chằm chằm vào mắt tôi:

"Đường Miên Miên, em đã ngủ với anh rồi, còn không muốn chịu trách nhiệm sao?"

Nghe câu này thế nào cũng thấy sai sai.

Nhưng tôi lại nhất thời không tìm được lý do để phản bác.

Tôi hỏi Giang Dịch: "Sao anh... còn gọi cả người lớn đến đây?"

Trong mắt anh thoáng qua một tia cười.

"Không phải anh gọi, mẹ anh vốn định hôm nay đến thăm anh, không ngờ lại đúng lúc em hôm qua mời anh uống rượu, uống say còn làm loạn sau khi say nữa chứ—"

"Im miệng!"

Tôi vội vàng bịt miệng anh, lòng bàn tay lướt qua đôi môi mềm mại.

Cứ như có chiếc lông vũ khẽ cào vào tim, tim tôi run lên, vội vàng buông tay, còn lớn tiếng hỏi:

"Anh... Sao anh không hỏi ý em mà đã dẫn người về? Coi chừng em mách chủ nhà."

Giang Dịch cười khẩy: "Em cứ mách đi, chẳng phải anh đang ở đây sao?"

Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt

Tôi nhìn Giang Dịch, anh cũng nhìn tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Im lặng ba giây.

Tôi chợt nhận ra: "Ý anh là, căn nhà này vốn dĩ là của anh?!"

Giang Dịch vén những sợi tóc lòa xòa của tôi ra sau tai, giọng điệu kỳ quái:

"Nếu không thì em nghĩ sao mà có thể thuê được phòng ngủ chính có nhà vệ sinh riêng gần trung tâm thành phố với giá 1500 tệ? Nằm mơ à?"

"Vậy mà lúc trước anh diễn sâu thế! Mẹ kiếp!"

Giá thị trường phòng ngủ chính có nhà vệ sinh riêng ở khu này là 1600-2000 tệ, cái giá Giang Dịch đưa ra lúc đó thuộc dạng hàng tốt giá hời, nhưng cũng không đến mức hoang đường.

Vậy nên sau khi xem xong, tôi không hề do dự mà ký hợp đồng ngay hôm đó.

Giờ nghĩ lại, mỗi bước đều nằm trong tính toán của anh!

Tôi ngước mắt, giận dỗi trừng Giang Dịch, định dùng ánh mắt khiển trách anh, không ngờ anh đột nhiên tiến sát lại, đặt lên môi tôi một nụ hôn nhẹ nhàng.

"!!"

Tôi theo bản năng lùi về sau, nhưng sau gáy đã bị Giang Dịch đỡ lấy.

Giọng anh rất khẽ: "Đừng lùi nữa, phía sau là tường."

"Giang Dịch..."

"Đường Miên Miên, em đừng giả bộ, lần đầu tiên em đi cùng Ninh Quỳnh đến khám bệnh, chẳng phải đã lột sạch anh trong đầu rồi sao?"

Con người tôi ấy mà, vừa nhát gan vừa háo sắc.

Bị vạch trần tâm tư bất ngờ, tôi chỉ có thể mạnh miệng: "Anh nói gì đấy? Anh có bằng chứng không?"

Giang Dịch bị tôi chọc cười, bất lực xoa đầu tôi, rồi đứng thẳng người.

Buổi trưa, mẹ Giang nhất quyết mời chúng tôi ăn cơm.

Một đĩa thịt bò vừa nhúng vào nồi, bà nhìn tôi, đột nhiên mở lời:

"Miên Miên, khi nào rảnh, con gọi cả bố mẹ con đến gặp mặt đi?"

Tay tôi run lên, cả đĩa rơi luôn vào nồi.

"..."

Sau khi gặp lại, bữa cơm đầu tiên với mẹ Giang, chúng tôi gọi nhân viên phục vụ của quán lẩu đến gắp đồ.

Buổi tối, Giang Dịch đưa mẹ Giang đến khách sạn.

Khi anh trở về, tôi đang ngồi trên sofa suy tư.

"Thật ra cô Giang có thể ngủ cùng em mà."

Tôi ngẩng đầu nhìn anh.

Giang Dịch thở dài, ngồi xuống bên cạnh tôi, nắm lấy ngón tay tôi:

"Mẹ anh nhìn ra giữa em và anh vẫn còn vấn đề, nên bảo anh nói chuyện riêng với em."

Tôi chột dạ tránh ánh mắt của anh.

"Đường Miên Miên, những chuyện nên làm chúng ta đều đã làm rồi, nếu anh đoán không sai, những chiêu trò vụng về nhưng đáng yêu của em trước đây đều là đang theo đuổi anh, em còn sợ gì nữa?"

Tôi ấp úng: "Em chỉ là cảm thấy... rất không chân thật."

"Không chân thật?"

"Giang Dịch, hiện thực đâu phải tiểu thuyết ngôn tình, đại mỹ nữ anh gặp không đếm xuể, còn em chỉ là một cô gái bình thường, mắt hai mí không rõ, có tàn nhang, có răng khểnh, thậm chí còn có bụng mỡ... rốt cuộc vì sao, anh lại thích em?"

Dù cho ngay từ đầu anh ấy đã nhận ra tôi là bạn cùng bàn hồi tiểu học.

Nhưng tình bạn thời thơ ấu, chẳng lẽ có thể vượt qua hai mươi năm mà không phai, thậm chí còn tiến hóa thành tình yêu sao?

Giang Dịch nhìn thẳng vào tôi.

"Đúng, anh đã gặp vô số cô gái xinh đẹp, thậm chí nhiều người còn do chính tay anh tạo ra, nhưng điều đó có nghĩa gì? Đường Miên Miên, đúng là lần đầu gặp anh đã nhận ra em, nhưng lúc đó chỉ thấy tò mò thôi, không ngờ sau này em lại làm nhiều chuyện thú vị đến vậy, mà lại còn chân thành đáng yêu nữa."

"Hơn nữa Đường Miên Miên, em có bao giờ nghĩ rằng—"

Anh đưa tay nâng mặt tôi, đặt lên má tôi một nụ hôn nhẹ nhàng.

"Những vết tàn nhang, răng khểnh, mắt một mí, thậm chí cả cái bụng mềm mềm của em... tất cả những điều em cho là không hoàn hảo ấy, lại chính là những điều khiến anh rung động ở em?"

Cứu mạng.

Tôi bị Giang Dịch hôn đến choáng váng, lại một lần nữa mơ mơ màng màng bị anh bế lên giường.

"Miên Miên, nếu không muốn thì cứ bảo anh dừng lại."

Tôi vẫn luôn không hề kêu dừng.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com