Chương 1:
Tắm rửa xong mới phát hiện mình quên lấy khăn tắm, tôi dứt khoát để vậy đi ra khỏi phòng tắm luôn.
Thẩm Tự Thanh nghe được tiếng động, lại chống gậy cho người mù đứng dậy.
Bình thường hắn thường hay giục tôi sấy khô tóc, nhưng hôm nay hắn lại im lặng không nói tiếng nào.
Tôi đi tới một bên giường khác, lau khô người rồi mới tròng cái váy ngủ lên người.
Đột nhiên trước mắt xuất hiện mấy hàng bình luận:
【 Thật kích thích, nữ chính bảo bối của chúng ta còn chưa biết nam chính vốn không bị mù đúng không! 】
【 Vóc dáng nữ chính tuyệt vời như vậy, nam chính thấy được hết rồi đi? 】
【 Chắc chắn là thấy rồi, “ngọa long” cũng thức tỉnh rồi! 】
【 Ha ha ha ha, đáng tiếc nữ chính bảo bối là một người chậm tiêu, mấy cái liếc mắt đưa tình của nam chính đều là cho người mù nhìn. 】
1.
Bình luận đang nói cái gì vậy?
Tôi vô thức quay đầu nhìn về phía Thẩm Tự Thanh, phát hiện lúc này hắn đã giấu nhét mình vào chăn, phần dưới thắt lưng được che kín mít.
Hắn tựa lưng vào đầu giường, dưới ánh hoàng hôn bao phủ, ánh mắt hắn vẫn luôn tan rã không có tiêu cự.
Tôi nhìn chằm chằm Thẩm Tự Thanh một hồi, quan sát hắn thêm vài phút đồng hồ. Nhìn thế nào cũng thấy hắn không giống như đang giả vờ.
Nhưng mà --- Có phải hắn đang thấy khát không?
Chỉ có mấy phút như vậy, thế mà cổ họng hắn đã nhấp nhô lên xuống mấy lần.
Lúc Thẩm Tự Thanh ở bên tôi, luôn mang theo một chút xa cách.
Chẳng sợ chúng tôi đã chung giường chung gối ba năm, hắn vẫn luôn cẩn trọng lại xa cách như vậy.
Hắn không muốn làm phiền tôi, cho dù có nhu cầu cũng sẽ không chủ động đề xuất.
Hắn sống cẩn trọng kín đáo, khiến người ta đau lòng.
Nghĩ vậy, tôi lại chủ động xuống lầu rót một ly sữa bò nóng cho hắn.
…
Mới xuống lầu một chuyến, khi đi lên, Thẩm Tự Thanh đã biến đâu mất tiêu.
Trên mặt đệm mềm mại vẫn còn hơi lún xuống, chăn cũng bị xốc lên lộn xộn.
Dưới chân giường còn nguyên đôi dép gấm màu xanh đen.
Mọi thứ đều cho thấy, người vốn đang nằm trên giường lúc nãy đã rời đi một cách gấp gáp vô cùng.
Tiếng nước tí tách trong phòng tắm dần ngừng lại. Tôi đặt ly sữa bò nóng lên tủ đầu giường bên phía hắn nằm, sau đó lại cầm đôi dép của hắn tới gần phòng tắm.
Đợi ở ngoài một lúc lâu, bên trong vẫn không có động tĩnh gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Toi không nhịn được thốt lên: “Có cần em giúp không?”
“Anh quên mang khăn tắm rồi, em có tiện thì lấy giúp anh…”
“Đương nhiên là tiện, anh có gì cần cứ gọi em. Anh đừng quên, chúng ta là vợ chồng.”
Thật ra tôi đã thấy hơi mệt mỏi. Chỉ khi lâm vào tình cảnh vạn bất đắc dĩ, Thẩm Tự Thanh mới có thể nhờ tôi giúp đỡ.
Trông cứ như tôi đã không chăm sóc chu đáo cho hắn.
Tôi tìm khắp một vòng cũng chẳng thấy khăn tắm của hắn đâu, có thể là mẹ Vương đã mang đi giặt xong lại quên chưa đặt về chỗ cũ.
Tôi chỉ có thể cầm cái khăn tắm màu hồng nhạt mà tôi mới vừa dùng ban nãy đi tới, gõ cửa phòng tắm:
“Em không tìm thấy khăn tắm của anh.” Tôi hơi nhụt chí vì chuyện nhỏ nhặt như vậy tôi cũng không giúp hắn được.
“Nếu anh không ngại, có thể dùng của em. Nhưng mà vừa nãy em mới lau nó, sợ là khăn vẫn còn hơi ướt.”
Bên trong không trả lời, có thể là hắn ghét bỏ đi.
“Em chỉ dùng nó để lau nước còn đọng trên người sau khi tắm xong thôi, còn rất sạch đó.”
Tôi cố gắng giải thích, muốn khiến hành vi của mình trông có vẻ hợp lý hơn một chút.
Nhưng bên trong vẫn không có tiếng đáp lại.
“Hay là em xuống ngăn kéo dưới lầu tìm giúp anh thử? Có thể còn có khăn tắm chưa sử dụng.”
Đột nhiên Thẩm Tự Thanh nhỏ giọng đáp lại: “Đưa anh.”
“Cái gì?”
“Khăn tắm của em, cảm ơn.”
Nói xong, một bàn tay khớp xương rõ ràng thò ra từ trong khe cửa phòng tắm.
Gân xanh trên mu bàn tay hơi hằn lên, nối liền với nửa đoạn bắp tay vân cơ rõ ràng, bên trên còn có bọt nước không ngừng nhỏ xuống…
Khiến người ta miên man bất định.
Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
Tôi không dám nhìn nhiều, vội vàng nhét đại khăn tắm vào trong bàn tay kia.
【 Hạnh phúc tới quá đột ngột, nam chính còn không thể tin tưởng vào những điều bản thân vừa nghe thấy. 】
【 Nam chính lại bắt đầu dụ dỗ nữ chính bảo bối! Không mang khăn tắm? Ha hả! 】
【 Khóe miệng nam chính đã sắp vểnh lên tới trời rồi, lại là một bài ca hạnh phúc. 】
【 Có cần phải lau kỹ lưỡng như vậy không? Nếu còn lau nữa, sẽ phải tắm nước lạnh thêm lần nữa đó! 】
【 Giờ mà nữ chính bảo bối đẩy cửa ra, chắc chắn sẽ nhìn thấy dáng vẻ cười tới si ngốc của nam chính. 】
【 Có ai nhanh mắt không? Có phải vừa nãy nam chính đã giấu cái gì không? 】
【 Tôi nhìn thấy! Là cái quần l/ót nữ chính bảo bối mới vừa thay ra! Nó được giấu ở ngay trong ngăn kéo phía dưới cùng của cái tủ phía bên phải. 】