Chương 2:
Đọc bình luận mà mặt tôi nóng bừng, tim đập thình thịch.
Nam chính mà họ đang nhắc đến là Thẩm Tự Thanh sao?
Sao có thể chứ.
Hắn luôn là người thanh lãnh cấm dục mà.
Kết hôn ba năm, hắn chưa từng để tôi đụng vào người.
Mấy lần tôi mượn hơi men nhào vào lòng hắn, sáng hôm sau kiểu gì cũng sẽ thức giấc một mình trong đống chăn bông dày cộp.
Tôi nghĩ chắc chắn là hắn không thích tôi.
Chỉ là do sự việc xảy ra quá đột ngột, hắn bất đắc dĩ mới phải ở rể nhà tôi.
Tôi còn nghe nói, hắn đã thầm mến một người từ nhỏ, cho nên hắn mới thủ thân như ngọc vì người đó.
…
Cửa phòng tắm bị mở ra.
Thẩm Tự Thanh cởi trần nửa thân trên, nửa người dưới bị chiếc khăn tắm màu hồng phấn của bao quanh.
Tuy hắn bị mù nhưng không hề lơ là việc giữ dáng, đường nét cơ bắp rõ ràng kéo dài xuống tận dưới lớp khăn tắm.
“Sao anh không để em lấy quần áo cho anh?”
Hắn cười ngại ngùng: “Sợ làm phiền em.”
Thấy chưa, đây mới là Thẩm Tự Thanh mà tôi biết, mấy dòng bình luận kia chắc chắn là giả.
Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
“Dép ở hướng chín giờ của anh, cách ba bước chân.” Thấy hắn giẫm chân trần trên đất, tôi vội lên tiếng nhắc nhở.
“Cảm ơn em, lúc nào cũng làm phiền em, em không ghét anh chứ?”
【 Chậc, mùi trà xanh nồng nặc ~】
【 Nam chính diễn sâu quá, vừa nãy còn “tập hít đất” trong phòng tắm, chỉ chờ giờ phút này giở trò quyến rũ nữ chính. 】
【 Cho tôi lộ cốt truyện một chút, khăn tắm của nam chính sắp rơi xuống rồi! Chuẩn bị đếm ngược nào ~】
Một giây sau khi tôi đọc được dòng bình luận này, chiếc khăn màu hồng phấn đang quấn quanh eo Thẩm Tự Thanh trượt cái “vèo” xuống.
Tôi ngẩn người hai giây, sau đó vội vàng nhắm mắt xoay người lại.
Đúng là quá khiếp người.
Phía sau truyền đến giọng nói đầy tủi thân của Thẩm Tự Thanh: “Anh không cố ý.”
Tôi quay lưng về phía hắn rồi lùi dần vào phòng tắm, tiện thể an ủi hắn: “Em đi rửa mặt, anh cứ mặc quần áo đi. Anh yên tâm, em sẽ không nhìn trộm đâu.”
...
Tôi vốc một vốc nước lạnh lên rửa mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Mấy dòng bình luận vẫn chưa biến mất, cứ lơ lửng trước mắt tôi.
Chẳng lẽ những gì họ nói đều là thật?
Tôi và Thẩm Tự Thanh là nhân vật chính trong một cuốn tiểu thuyết nhân vật chính bị câm?
Hai người hiểu lầm nhau, ngược luyến ba ngàn chương, cuối cùng mới phát hiện ra hai bên yêu nhau?
Đột nhiên tôi nhớ đến dòng bình luận kia.
Tôi rón rén đến gần giỏ đựng quần áo bẩn, tìm kiếm chiếc quần lót của mình.
Thật sự không có!
Tôi nhớ rõ ràng là tôi đã vứt vào đây rồi mà.
Bình luận nói là ngăn kéo nào nhỉ?
Tôi bắt đầu lục tìm từng ngăn một.
Thẩm Tự Thanh rất thính, hình như hắn đã phát hiện ra tôi đang kéo ngăn kéo.
“Yểu Yểu, em tìm gì vậy?”
“Em tìm lọ kem dưỡng da mới mua, em quên mất mình đã để nó ở đâu rồi.”
“Ở ngăn thứ hai tủ bên trái.”
Hắn nói chính xác vị trí lọ kem của tôi.
Cùng lúc đó, tôi cũng kéo mở ngăn kéo dưới cùng bên phải ra.
Bên trong thình lình xuất hiện chiếc quần lót của tôi, còn cả chiếc khăn tắm màu xám của Thẩm Tự Thanh đang đè lên trên.
Mấy dòng bình luận bỗng chốc sôi trào.
【 Nữ chính vô tình tìm thấy chiếc quần lót và khăn tắm mà nam chính giấu. 】
【 Sao tình tiết nhanh vậy, tôi nhớ là mấy ngày sau nữ chính mới phát hiện ra cái ngăn kéo này, hơn nữa còn không nhận ra đó là quần lót của mình, còn tưởng nam chính nhân tình cơ. 】
【 Ơ? Sao nữ chính bảo bối lại đẩy ngăn kéo vào lại rồi, cô ấy lại hiểu lầm à? 】
Không phải, quần áo của tôi là loại chỉ mặc một lần, đều là hàng hiệu được gửi đến định kỳ.
Nói thật, tôi có không nhận ra cũng là chuyện bình thường thôi.
Đột nhiên trong phòng truyền tới một tiếng “rầm” rất lớn, ngay sau đó là tiếng thủy tinh vỡ nát.
Tôi lo lắng chạy ra khỏi phòng tắm.
Chỉ thấy trên sàn nhà vương vãi đầy mảnh vỡ thủy tinh, mà Thẩm Tự Thanh thì bị sữa đổ ướt hết người.
Nước sữa màu trắng đục chảy theo sợi tóc xuống gò má, rồi theo cổ xuống yết hầu, cuối cùng thấm vào cổ áo.
【 Bắt đầu rồi, dụ dỗ hằng ngày 2/2. 】