Hôm Nay Anh Thẩm Lại Giả Mù Nữa Sao?

Chương 13:



Chương 13:  

Tôi bị cắn tỉnh.

 

Thủ phạm bày ra vẻ mặt vô tội tố cáo tôi: “Yểu Yểu, anh đợi em lâu lắm rồi.”

 

Tôi xoa đôi môi sưng vù, cạn lời.

 

Vừa thấy tôi tỉnh, bình luận như được tua nhanh, tôi nhìn mà mặt mày tái mét.

 

“Mình tắt đèn đi được không?”

 

Thẩm Tự Thanh giữ chặt hai tay tôi, giơ lên trên đỉnh đầu.

 

“Không được, dù sao anh cũng mù, có thấy gì đâu, Yểu Yểu không cần ngại.”

 

【Ha ha ha ha, nam chính vẫn còn diễn kìa.】

 

【Tôi thấy nam chính định diễn cả đời đó.】

 

【Ủng hộ nam chính bật đèn “ấy ấy”.】

 

Tôi vùng khỏi tay Thẩm Tự Thanh, quơ loạn xạ lên trời.

 

【Á đù! Ai tắt đèn vậy!】

 

【Sao màn hình của tôi tối thui vậy nè! Có gì mà VIP như tôi không được xem!】

 

【Trả tiền đây!!!】

 

Ba chữ “em yêu anh” như phá tan bức tường thành của anh.

 

Thẩm Tự Thanh đã lặp đi lặp lại ba chữ này suốt đêm.

 

Ba chữ đó thuận theo nhịp động cơ thể, chậm rãi mà dài lâu.

 

Cho tới khi tôi chịu không nổi phải bảo hắn im miệng, lúc này hắn mới ấm ức vùi đầu ra sức.

 

Đến khi trời hửng sáng, hắn mới chịu ôm tôi chuẩn bị ngủ, nhưng còn không ngừng hôn lên xương quai xanh của tôi.

 

“Yểu Yểu, em ngủ chưa?”

 

Tôi mệt lả, chẳng buồn đáp lời.

 

“Ngủ ngon vợ yêu.”

 

“Anh yêu em.”

 



 

Hôm sau, tôi ngủ đến tận trưa.

 

Vừa mở mắt ra đã thấy bạt ngàn bình luận.

 

【Ồ, bên này cũng thấy được góc nhìn của nữ chính kìa.】

 

【Nữ chính mau tỉnh lại đi, nam chính sắp tự biến mình thành người mù thật rồi kìa.】

 

Tôi bật dậy, đọc kỹ bình luận.

 

Bước xuống giường mà chân tôi như muốn nhũn ra.

 

Tôi gọi ngay cho bác sĩ Ngụy, bảo ông ấy cứ làm theo kế hoạch.

 

Tôi cố ý đợi Thẩm Tự Thanh nằm lên bàn phẫu thuật rồi mới bước vào phòng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Hắn đang nhắm mắt nằm đó, hai tay nắm chặt khung kim loại hai bên giường.

 

Bác sĩ Ngụy hỏi hắn: “Cậu đã nghĩ kỹ chưa?”

 

Hắn “ừ” một tiếng: “Nghĩ kỹ rồi.”

 

“Nghĩ gì vậy?” Tôi đột ngột lên tiếng làm hắn giật b.ắ.n mình, mở to mắt ra.

 

“Yểu Yểu, là em ư? Sao em lại đến đây?”

 

“Em mới là người phải hỏi anh câu đó, sao anh biết em nhờ bác sĩ Ngụy chữa mắt cho anh?”

 

“Chữa mắt cho anh?”

 

“Đúng thế. Chắc một hai tuần là anh có thể thấy lại được thôi.”

 

“Thật ư?”

 

“Thật, vừa lúc em phải đi công tác hai tuần, anh ngoan ngoãn ở nhà chữa mắt đi.”

 

【Cứu mạng, hóa ra nam nữ chính đều biết đối phương đã biết hết rồi hả.】

 

【Thật ra nam chính cũng hơi điên đó, thà mù thật chứ không chịu thú nhận, hắn không chịu nổi nguy cơ phải mất nữ chính, một chút cũng không chịu nổi.】

 

【Đúng đó, chắc nữ chính là kiểu người chuyên hấp dẫn mấy người điên rồi.】

 

【Mà nam phụ nữ phụ đâu rồi? Nhớ hồi xưa trong bản BE hai người này cũng hay giở trò lắm. Cứ thích bày trò bắt cóc, giam cầm thôi.】

 



 

Hôm nay là kỷ niệm mười năm ngày cưới của tôi và Thẩm Tự Thanh.

 

Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha


Tôi và hắn tay trong tay đến dự tiệc.

 

“Lâm phu nhân và Lâm tiên sinh đến rồi.”

 

Mọi người vội vàng nhường đường, nâng ly chúc mừng chúng tôi.

 

Mấy năm trước, Thẩm Tự Thanh chê “cô Lâm, cậu Thẩm” nghe không giống một cặp, nên hắn chủ động đổi tên, thêm họ vợ vào.

 

Còn bảo mọi người hãy gọi hắn là Lâm Thẩm Tự Thanh.

 

Mỗi lần người khác gọi hắn là Lâm tiên sinh, hắn đều cong môi đáp lại.

 

Thẩm thị vẫn do Thẩm Tự Thanh quản lý.

 

Hắn định đợi Thẩm Tự Bạch sinh người thừa kế rồi sẽ trả lại Thẩm thị cho Thẩm gia.

 

À phải, chúng tôi còn có một cô con gái nhỏ tên là Lâm Tử.

 

“Mẹ mẹ, xem d.a.o hồ điệp anh chị Ninh tặng cho con này.”

 

Ninh Như Như và Ninh Hiên Ý vừa đến gần, Thẩm Tự Thanh đã chắn giữa.

 

“Thẩm tiên sinh, chúng tôi muốn nói chuyện với thím út, xin ngài tránh đường.”

 

“Vợ tôi không rảnh.”

 

Nói chung cứ gặp nhau là họ lại đấu khẩu.

 

Đã lâu rồi không thấy bình luận, hôm nay nó lại rôm rả hẳn.

 

【Kết thúc rồi, tung hoa.】

 

【Hết.】