Chương 4:
Lần đầu tiên tôi gặp Thẩm Tự Thanh là vào một ngày mưa lớn.
Tình cờ mất điện, tình cờ tắc đường, tình cờ phải đi đường vòng.
Đúng là cuộc gặp gỡ định mệnh.
Tôi nhìn thấy em trai hắn là Thẩm Tự Bạch đẩy hắn xuống vũng nước.
Chiếc áo sơ mi trắng tinh của hắn bị dính đầy bùn đất, hắn loạng choạng muốn đứng dậy nhưng cuối cùng lại bị ngã xuống.
Lần lượt đứng lên, lần lượt ngã xuống.
Vừa yếu đuối vừa kiên cường, khiến người ta thương xót.
Đến khi đường bên phía tôi thông thoáng trở lại hắn mới có thể lảo đảo rời đi.
Tôi đã nhìn theo bóng lưng hắn rất lâu, mãi đến khi quản gia nói với tôi rằng hắn chính là Thẩm Tự Thanh, một trong những vị hôn phu của tôi.
Tôi bỗng cảm thấy vui vẻ lạ thường.
Nhưng kết quả điều tra sau đó lại khiến tôi không hài lòng.
Chưa chắc Thẩm Tự Thanh đã là vị hôn phu của tôi.
Ngược lại, hắn chỉ còn cách vị trí người thừa kế Thẩm thị một bước chân.
Chỉ là gần đây xảy ra biến cố, đột nhiên hắn bị mù, điều đó đã tạo cơ hội cho em trai hắn.
Cổ đông Thẩm thị toàn là những tên cáo già tinh ranh, vào thời điểm quan trọng này, đương nhiên họ sẽ không dễ dàng đứng về bên nào.
Nhưng tôi đã nhờ người đánh giá rồi.
Cho dù Thẩm Tự Thanh có bị mù vĩnh viễn thì người chiến thắng cuối cùng rất có thể vẫn là hắn.
Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
Tôi tiện tay nhặt bức ảnh của em trai hắn là Thẩm Tự Bạch lên, cẩn thận ngắm nghía.
Ừm, nhìn thế nào cũng thấy không ổn.
Mắt thì to hơn vài phần, da thì đen hơn mấy tông. Sao nốt ruồi lệ của anh ta lại mọc ở má trái, rõ ràng phải mọc ở má phải mới đẹp hơn chứ.
Một tấm ảnh thẻ bình thường, sao anh ta lại có thể cười toe toét như thế? Nhìn là biết không đứng đắn rồi.
Cuối cùng, tôi lại liếc nhìn một tấm ảnh khác đang nằm trên bàn.
Ai gả vào cũng như nhau sao?
Hình như không phải vậy.
Tối hôm đó, tôi vội vàng nói với mẹ rằng tôi muốn Thẩm Tự Thanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Mẹ tôi tỏ vẻ khó xử.
Không lâu sau, tin tức Thẩm Tự Thanh chủ động rút khỏi Thẩm thị lan truyền khắp nơi.
...
Tôi vốn tưởng rằng Thẩm Tự Thanh bị tôi ép buộc nên mới cảm thấy hắn có không thích tôi cũng là chuyện bình thường.
Tôi sẵn sàng đi trước chín mươi chín bước, rồi kiên nhẫn đợi hắn bước nốt bước cuối cùng.
Nhưng hóa ra, hắn vẫn luôn diễn kịch, khiến tôi cảm thấy mình đã trao trái tim cho nhầm người.
Tôi chẳng khác nào một kẻ ngốc.
Trong lòng đầy tức giận, tôi bất giác bước nhanh hơn.
Khi tay tôi vừa chạm vào tay nắm cửa, phía sau chợt vang lên một tiếng rên khe khẽ.
Nghe có vẻ như là tiếng cố gắng kìm nén của Thẩm Tự Thanh mỗi khi hắn bị đau sẽ.
Tôi phải dùng hết ý chí mới có thể ép bản thân giả vờ như không nghe thấy, không quay lại nhìn hắn, trực tiếp vặn tay nắm cửa, nhanh chóng bước ra ngoài.
Ngăn cách mọi thứ lại phía sau cánh cửa.
【Nam chính sắp tan vỡ rồi. Tôi cá một gói bim bim, nam chính chắc chắn sẽ khóc.】
【Khóc là chắc chắn phải khóc rồi, nhưng tôi tin hắn tuyệt đối sẽ không khóc thầm sau lưng đâu. Có lần nào nam chính lau nước mắt mà không bị nữ chính “tình cờ” bắt gặp đâu chứ.】
【Nữ chính làm tốt lắm, đáng đời anh ta thích giả vờ! Đáng đời anh ta cho nhìn mà không cho “ăn”! Để đám VIP chúng tôi cũng không được xem ké! Đáng đời cái thói thích lên mặt!】
...
Công việc được hoàn thành một cách rất thuận lợi, chưa đến hai tiếng đã xong hết.
Tôi đang do dự không biết có nên quay lại phòng hay không, thì mấy dòng bình luận trước mắt lại bắt đầu nhộn nhịp trở lại.
【Nam chính đã khóc hai tiếng rồi, nữ chính mau đi xem đi. Nếu không ngày mai cô sẽ có một người chồng mù thật đấy.】
【Báo cáo, tôi vừa mới đến chỗ nam chính xem rồi. Lần này không giống như diễn đâu.】
【Sao người lầu trên biết được?】
【Bình thường nam chính khóc là mỉm cười, khóe mắt rưng rưng, chứ có lần nào hắn khóc mà nước mắt nước mũi tèm lem, mặt mũi cũng tèm lem như mèo thế này đâu.】
Tôi đứng bật dậy.
Chờ đến khi tôi hoàn hồn, bản thân đã đứng trước cửa phòng ngủ rồi.
Tôi cố gắng điều chỉnh nhịp thở, muốn che giấu sự gấp gáp của mình.