Chương 5:
Đợi đến khi nhịp thở ổn định trở lại rồi tôi mới ghé tai vào cửa.
Bên trong không có tiếng động gì.
Tôi đành lặng lẽ đẩy cửa ra.
Trong phòng không bật đèn.
Ánh trăng ngoài cửa sổ vừa lúc chiếu lên người Thẩm Tự Thanh.
Hắn tựa nửa người vào ghế sofa bên cửa sổ, hai mắt nhắm nghiền, khóe mắt đọng một giọt nước mắt nhỏ xíu, trông như sắp rơi đến nơi.
Mặt hắn rất trắng, không giống phải kiểu lấm lem như mèo mà bình luận nói, chỉ có điều đầu mũi vẫn còn hơi đỏ đã tố cáo hắn.
【Ối giời ơi, thính giác của nam chính nhạy thật, nữ chính vừa ra khỏi thư phòng là hắn biết ngay.】
【Chứ sao nữa, đúng là “chúa hề”, đến lúc này rồi mà vẫn còn cố giữ hình tượng, sợ bị mất mặt trước mặt vợ yêu à.】
【Nam chính đúng là “bậc thầy” quản lý thời gian, vừa ngừng khóc + rửa mặt xong là đã tranh thủ xịt nước hoa hương cam quýt mà nữ chính thích nhất lên sau tai rồi.】
Hóa ra là nước hoa sao?
Tôi cứ tưởng mùi hương cam quýt này tới từ dầu gội của hắn.
Tôi rất thích mùi hương này.
Tôi đã hỏi hắn mấy lần, nhưng hắn đều nói đó là dầu gội dành cho nam, nên tôi cũng thôi không hỏi nữa.
Cái miệng của Thẩm Tự Thanh đúng là chẳng được câu nào thành thật.
…
Tôi cố ý dùng ngón tay phác họa theo đường nét khuôn mặt của Thẩm Tự Thanh, muốn hắn không thể giả vờ ngủ được nữa.
Ngón tay tôi vô tình chạm vào môi hắn.
Kết quả là ngay giây tiếp theo, đôi môi ướt át của hắn đã ngậm trọn đầu ngón tay tôi.
Tôi còn chưa kịp rụt tay về đã chạm phải ánh mắt của Thẩm Tự Thanh, tận mắt nhìn thấy đôi mắt sáng ngời kia dần trở nên mơ màng.
Hắn giả vờ ngái ngủ, khẽ cụp mắt xuống.
“Là em đấy à, vợ?”
Tôi “ừm” một tiếng, coi như đáp lại.
Nghe thấy giọng tôi, hắn mới đưa tay lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt, rồi giả vờ thoải mái giải thích: “Anh vừa mơ thấy em đút anh ăn.”
【Đúng là lạy ông tôi ở bụi này. Đến lúc này rồi mà nam chính vẫn còn cố cãi.】
【Vô thức ngậm lấy ngón tay của vợ yêu, quả nhiên có yêu hay không, chỉ có cơ thể là thật thà nhất.】
【Nữ chính đừng mềm lòng, xem anh ta có thể giả vờ giả vịt đến bao giờ.】
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Em xong việc rồi à? Anh đang đợi em đây.” Giọng Thẩm Tự Thanh rất mềm mại, nhẹ nhàng lướt qua trái tim tôi.
Tôi gật đầu, vô thức định lên tiếng trả lời, nhưng tôi chợt nhớ ra hắn chỉ đang giả vờ mù mà thôi, nên cuối cùng tôi không nói gì nữa.
Tôi cứ tưởng Thẩm Tư Thanh sẽ để tôi bắt được chút sơ hở.
Nhưng không có.
Hắn chỉ im lặng chờ tôi trả lời, như thể hắn thật sự không nhìn thấy tôi gật đầu.
Khóe miệng hắn vẫn nở nụ cười nhàn nhạt như thường lệ.
Sao trước đây tôi không phát hiện ra, trong nụ cười của hắn lại ẩn chứa sự tự tin đến vậy.
Đột nhiên tôi rất muốn xé toạc chiếc mặt nạ hoàn hảo của hắn.
Tôi đột ngột tiến sát lại gần hắn, nhẹ nhàng hà hơi vào vành tai hắn: “Em xong việc rồi.”
Thẩm Tự Thanh nghe tiếng quay sang phía tôi, môi hắn vô tình chạm vào má tôi.
Mãi đến năm giây sau, hắn mới giả vờ giật mình quay phắt lại.
“Anh xin lỗi, anh chạm vào em rồi ư?”
【Trong lòng nam chính chắc đang sướng tới nở hoa rồi! Lại được hôn vợ yêu còn gì.】
【Lại được hát bài ca hạnh phúc rồi.】
【Mấy người không thấy lúc nam chính quay lại, khóe miệng hắn còn không khép lại được à?】
Lại?
Sao tôi không nhớ gì cả.
Tôi nghiêng đầu, in lên má hắn một dấu son màu màu đỏ.
“Không có gì, huề nhé.”
Mặt Thẩm Tự Thanh đỏ bừng lên.
Nhân lúc hắn đang ngơ ngác ôm má, tôi nhanh chóng trùm chăn đi ngủ. Cũng vì trùm chăn nên tôi mới bỏ lỡ những dòng bình luận kia:
【Nữ chính giỏi ghê, còn học được cách “dụ” lại rồi đấy.】
【Tối nay chắc chắn nam chính sẽ mất ngủ mất thôi.】
【Liệu nam chính có thừa lúc nữ chính ngủ mà hôn trộm cô ấy không nhỉ?】
【Chắc chắn là có rồi.】
Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
Nửa đêm tôi bị tiếng động bên tai đánh thức.
Trong lúc mơ màng, tôi nghe thấy những tiếng thở dốc khe khẽ.
Đồng thời tôi còn cảm giác được có thứ gì đó ươn ướt đang gặm môi mình.