Dù sao người này cực kỳ giỏi ngụy trang, lại được ông nội một tay nuôi lớn.
Vậy tôi phải làm gì mới có thể khiến ông nội phát hiện ra dã tâm của Thẩm Lục Minh đây?
Đang suy nghĩ thì nghe thấy Thẩm Lục Minh thở dài.
Anh ta thành thạo vươn tay xoa đầu tôi, giọng điệu cưng chiều: "Giận anh về muộn sao?"
Tôi lập tức cứng người né tránh, mang theo sự ghê tởm sinh lý phản xạ.
"Đừng chạm vào tôi!"
Động tác hơi mạnh, để lộ một chút vết đỏ ở cổ áo.
Thẩm Lục Minh đã phát hiện ra.
Hắn suýt không giữ được vẻ mặt ôn hòa, giọng điệu đột ngột trầm xuống: "Hắn làm em bị thương à?"
Anan
An Vân Vân cũng phản ứng lại.
Ánh mắt nhìn tôi lóe lên một thoáng ghét bỏ.
Tôi quay đầu đi, không nhìn bọn họ.
Nhưng sắc mặt lạnh đi: "Ra ngoài."
Tôi vốn dĩ có tính tình kiêu căng, đặc biệt là khi ốm lại càng dễ nổi cáu.
Hai người này ngược lại không cảm thấy có gì bất thường.
Thẩm Lục Minh dỗ dành tôi vài câu rồi rời đi, nhưng An Vân Vân vẫn mặt dày ở lại.
Cô ta cắn cắn môi dưới, trước khi tôi kịp đuổi cô ta ra ngoài thì lại đột nhiên hỏi tôi:
"Miên Miên, tôi nghe nói lần này cậu bị Từ Sính làm cho ngất đi phải không?
Hắn thật sự… lợi hại đến thế ư?"
Ánh mắt lảng tránh, lại mang theo chút ngượng ngùng khó nhận ra.
Lời này rất không đúng.
Tôi nhìn An Vân Vân, nhưng lại thấy cô ta rất nhanh nhíu mày than vãn:
"Hắn là cưỡng bức! Rõ ràng hắn biết cậu căn bản không thích hắn chạm vào cậu, vậy mà còn bắt cậu giả vờ ngất để tránh né."
"Tôi giả vờ ngất á?"
"Cậu còn che giấu gì trước mặt tôi chứ, tôi còn không biết tính cách của cậu sao?"
An Vân Vân cười, liếc tôi một cái trách yêu, khi tiến lại gần còn dùng giọng điệu cực kỳ hiểu tôi: "Hồi cấp ba, chỉ vì anh Lục Minh nói muốn thấy cậu đứng nhất, cậu dù đang bị 'dâu rụng' lại còn sốt, cuối cùng vẫn cố gắng chạy hết tám trăm mét mà không ngất đi.
Giờ chỉ vì một Từ Sính mà có thể ngất xỉu sao? Mà nói đi cũng phải nói lại, cậu vì anh Lục Minh mà chịu thiệt thòi thật đấy."
Người này luyên thuyên một tràng, khiến tôi theo bản năng cảnh giác.
Kiếp trước An Vân Vân cuối cùng đã liên hôn với Thẩm Lục Minh.
Tôi luôn nghĩ cô ta thích Thẩm Lục Minh, nhưng bây giờ…
Thế là tôi không thuận theo lời An Vân Vân, muốn thăm dò thêm suy nghĩ của cô ta về Từ Sính.
Nhưng lại không để ý rằng Thẩm Lục Minh lúc rời đi đã không đóng cửa phòng.
Trong lòng tôi chỉ còn lại một ý nghĩ.
Hay lắm, con trà xanh này hóa ra đã để mắt đến chồng tôi rồi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi tức đến nghẹn người, ngay cả việc cố ý kiếm chuyện chọc khóc An Vân Vân đi khỏi cũng không làm tôi dễ chịu hơn chút nào.
Trong lòng chỉ muốn đợi Từ Sính trở về nhất định phải cảnh cáo hắn tránh xa An Vân Vân ra.
Đặc biệt là phải mặc đồ tử tế vào, một chút cũng không thể để con trà xanh kia nhìn thấy!
Thế nhưng tôi đợi rất lâu.
Vẫn không thấy Từ Sính như mọi khi vào phòng tôi giở trò lưu manh ôm tôi ngủ.
Tôi hỏi người hầu.
Thế nhưng lại được báo rằng Từ Sính đã về căn phòng trọ của hắn rồi.
"Cậu chủ rể nói cậu ấy cũng bị sốt rồi, không thể lây bệnh cho cô chủ nữa."
Bị sốt ư?
Tôi vừa lo lắng vừa thấy có gì đó không đúng.
Rõ ràng tối qua người này vẫn còn khỏe như vâm.
Nhưng ngay cả ông quản gia cũng nói khi Từ Sính rời đi, sắc mặt hắn cũng rõ ràng ửng đỏ bất thường, tôi lúc này mới gạt bỏ được chút nghi hoặc đó.
Rồi lại âm ỉ phấn khích.
Tôi! Sẽ đi chăm sóc Từ Sính đang ốm!
Từ Sính không ngoan ngoãn ở trong phòng trọ.
Khi tôi tìm thấy hắn, hắn đang ngậm t.h.u.ố.c lá ngồi xổm trước lốp xe dùng cờ lê tháo cái gì đó.
Bên cạnh còn có một người phụ nữ xinh đẹp tóc xoăn bồng bềnh, thân hình nở nang.
Cũng không biết Từ Sính đã nói gì, người phụ nữ đó che miệng cười duyên.
Chuông báo động trong lòng tôi vang lên dữ dội.
Đặc biệt là khi tôi bước tới, người phụ nữ đó liếc nhìn tôi, lúc rời đi còn làm động tác gọi điện thoại với Từ Sính:
"Tối nay liên lạc tiếp nhé."
Từ Sính hờ hững gật đầu.
Tôi tức giận gọi hắn: "Từ Sính!"
Thế là người này như thể vừa mới chú ý đến tôi, lười biếng đáp một tiếng:
"Cô đến đây làm gì?"
Giọng hắn khàn khàn, kèm theo chút nghẹt mũi.
Tôi lúc này mới nhớ ra người này còn đang sốt, thế là lòng lại mềm nhũn ngay lập tức: "Anh bị sốt rồi, sao không ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe?"
Từ Sính "ồ" một tiếng, cúi đầu tiếp tục công việc đang làm mà không nhìn tôi.
Rồi lại cười: "Phải làm việc kiếm tiền chứ, kẻo có cô chủ nào đó lại nói tôi không có bản lĩnh, sau này đến cả vợ cũng không nuôi nổi."
Lời này là tôi trước đây tức giận quá mà thốt ra.
Bởi vì tôi thấy Từ Sính không cầu tiến, chút nào cũng không bằng Thẩm Lục Minh, người là cánh tay phải của ông nội.
Thế mà bây giờ tôi lại ngồi xổm cạnh Từ Sính, giọng điệu nghiêm túc:
"Vậy thì tôi nuôi anh."