Dù sao vẫn là mang lòng biết ơn và áy náy với Từ Sính.
Động tác của Từ Sính khựng lại, con ốc trên tay hắn rơi xuống.
Tôi nhặt lên đưa cho hắn, rồi nói: "Anh mà thực sự thích sửa xe thì tôi cũng không ngăn anh đâu, dù sao nhà tôi cũng nhiều tiền lắm, nuôi một mình anh thì cũng chẳng là gì."
Anan
Dù tôi biết sau này Từ Sính tự mình gây dựng sự nghiệp, thậm chí còn có thể trả thù cho gia đình tôi.
Nhưng tôi nhận ra hắn không thích những lời xã giao giả dối trên thương trường.
Thế nhưng không ngờ, sau khi nghe những lời tận đáy lòng này của tôi, sắc mặt Từ Sính lại trầm xuống.
Một lúc lâu sau, hắn cười khẩy: "Vậy thì tôi đúng là thành kẻ ăn bám rồi."
"Không phải…"
Tôi theo bản năng muốn giải thích, nhưng bị Từ Sính cắt lời.
"Cảm ơn ý tốt của cô chủ Thẩm. Tuy nhiên, nếu cô thực sự muốn báo đáp tôi vì đã chăm sóc cô thời gian qua, chỉ cần cho tôi một khoản tiền là được rồi."
Lời này có gì đó rất không đúng.
Tôi nhíu mày.
Giây tiếp theo, điện thoại reo.
Là ông nội.
"Tiểu Miên."
Giọng ông nội ở đầu dây bên kia uy nghiêm, lại mang theo sự thỏa hiệp khó nhận ra: "Ông đồng ý cho con và A Sính ly hôn rồi."
Tôi kinh ngạc mở to mắt.
Nhưng lại đối diện với ánh mắt bình tĩnh và chẳng hề bất ngờ của Từ Sính.
Ông nội nói, ông không ngờ tôi lại bài xích Từ Sính đến vậy.
"Vì đã ở chung một thời gian rồi, con vẫn không thể thích được thằng nhóc này, thậm chí còn muốn Lục Minh giúp con, vậy thì ly hôn đi."
Ông nội dùng giọng điệu không cho phép tôi nghi ngờ, giống như lúc ban đầu cố chấp vì thể diện của mình mà muốn tôi và Từ Sính kết hôn: "Nhưng mẹ A Sính cũng sắp phải phẫu thuật rồi, đợi bà ấy qua giai đoạn nguy hiểm thì hai đứa cứ đi ly hôn đi, đỡ phải hành hạ nhau."
"Không phải đâu ông nội!"
Tôi vội vàng muốn nói gì đó.
Nhưng ông nội không nghe lời giải thích của tôi, nói có việc rồi cúp máy.
Tôi thậm chí còn nghe thấy giọng Thẩm Lục Minh.
Chắc chắn là hắn đã nói gì đó với ông nội!
Điều này hoàn toàn khác với kiếp trước.
Kiếp trước cho đến lúc c.h.ế.t ông nội vẫn không đồng ý cho tôi và Từ Sính ly hôn.
Liệu có phải sau khi tôi trùng sinh, mọi chuyện đều đã thay đổi rồi không?
Tôi nắm chặt điện thoại, đột nhiên cảm thấy mờ mịt.
Nhưng hơn cả là một nỗi sợ hãi như bị bóp nghẹt.
Vậy thì âm mưu của Thẩm Lục Minh và An Vân Vân có khi nào cũng vì thế mà đến sớm hơn không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Cô ngây ngốc vì vui à?"
Từ Sính đứng dậy rửa tay, rồi tùy tiện lau khô người, sau đó dùng động tác nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ tách tay tôi ra.
Hắn nhìn chằm chằm móng tay bị gãy của tôi mà nhíu mày: "Mạnh thế à?"
"Từ Sính." Mãi một lúc lâu sau, tôi mới tìm lại được giọng nói của mình.
Tôi hỏi hắn: "Anh có nói gì với ông nội không?"
Tôi không tin Từ Sính không làm gì trong chuyện này.
Hắn không phủ nhận, mà hỏi ngược lại tôi: "Đây không phải là điều cô vẫn luôn mong muốn sao?"
Nhưng rõ ràng tôi cũng đã nói, tôi sẽ không ly hôn với hắn.
Tôi còn nói sau này sẽ đối xử tốt với hắn.
Sao người này lại chẳng nhớ gì cả!
Tôi trừng mắt nhìn Từ Sính, mũi cay cay.
Một nỗi tủi thân không tên trào dâng.
"Sau này cô chủ lớn bớt cái tính đỏng đảnh của mình lại đi."
Từ Sính như không thấy cảm xúc bất thường của tôi, tự mình nói: "Chẳng mấy người đàn ông chịu nổi đâu."
"Vậy nên anh cũng không chịu nổi nữa rồi?"
Từ Sính sững sờ.
Hắn không nói có cũng không nói không, chỉ nhướng mày: "Nói ra thì vẫn là tôi làm lỡ dở cô. Chậc, biết thế trước đây đã nhịn thêm chút nữa không động vào cô rồi."
Câu cuối cùng hắn nói rất nhỏ như tự lẩm bẩm.
Nhưng tôi đã nghe thấy.
Thế là sự tủi thân đó càng dâng lên, pha lẫn chút giận dữ không tự chủ.
Tôi kéo tay Từ Sính: "Theo tôi về!"
"Thế này không hay lắm đâu."
Từ Sính không hề nhúc nhích, ngược lại quay đầu khuyên tôi: "Nếu để người cô thích nhìn thấy, họ sẽ không vui đâu."
Âm cuối kéo dài, mang theo sự cố ý rõ ràng, thế mà tôi lại chẳng nghe ra điều gì.
Chỉ là hung hăng gọi vệ sĩ đi theo khiêng Từ Sính về.
Hắn cũng không phản kháng.
Chỉ nói với tôi một câu: "Dưa hái xanh không ngọt."
Dưa xanh quả thật không ngọt.
Từ Sính bị tôi cưỡng chế trói trên giường.
Mặc dù dưới thân có động tĩnh rất lớn, nhưng ánh mắt hắn nhìn tôi vẫn giữ sự bình tĩnh.
Lại còn dùng những lời nói cũ của tôi để chẹn họng tôi:
"Hiện tượng sinh lý bình thường, tôi không quản được."