Điện thoại của Từ Sính cũng bị tôi lấy đi.
Đêm hôm đó, người phụ nữ kia quả nhiên gọi điện tới.
Cô ta tên là Tống Vũ.
Người đẹp như tên, là một mỹ nhân quyến rũ rực rỡ như Lâm Tư Dư.
Tôi bất giác nhớ lại con nhỏ c.h.ế.t tiệt kia vẫn luôn châm chọc tôi vì sự phát triển không tốt.
Trước đây tôi còn có thể phản bác lại, nhưng bây giờ…
Tôi nghĩ một lát, rồi ngượng ngùng thay một bộ đồ ngủ gợi cảm đi tìm Từ Sính.
Anan
Nhưng Từ Sính chỉ nắm lấy bàn tay đang làm loạn của tôi.
Giọng hắn trầm thấp, nghe có vẻ hung dữ: "Đừng có sờ lung tung."
Hoàn toàn khác với bộ dạng trước đây mong tôi dính chặt lấy hắn.
Người này khi nghiêm mặt lên trông thật đáng sợ.
Tôi tức điên, trong lòng cũng nguội bớt, nhưng tôi cũng không thể thật sự giam giữ Từ Sính.
Bởi vì mẹ hắn vẫn đang nằm viện.
Tôi đi cùng Từ Sính đến bệnh viện chăm sóc bà.
Chỉ trước mặt mẹ, Từ Sính mới thể hiện như trước đây nhưng khi về biệt thự, hắn lại trở nên lạnh nhạt.
Tôi cảm thấy đây chắc là nợ kiếp trước, kiếp này tôi phải trả cho Từ Sính.
Nhưng sau lần duy nhất chủ động hôn Từ Sính mà bị hắn tránh đi, tôi cũng không thể làm gì hơn được nữa.
Ông nội lại quyết tâm muốn tôi và Từ Sính ly hôn.
Thậm chí khi tôi từ chối, ông còn khó chịu mắng tôi: "Đây không phải là điều con vẫn luôn muốn sao? Nói muốn là muốn, nói không muốn là không muốn, con coi Từ Sính là cái gì vậy?"
Thẩm Lục Minh cũng đứng bên cạnh nhìn tôi với vẻ bất lực, như đang bao dung một đứa trẻ hư:
"Miên Miên, về bên anh không tốt sao?"
Tôi chỉ thấy hắn ghê tởm, nhưng tôi không có cách nào.
Bởi vì ông nội không tin Thẩm Lục Minh sẽ phản bội ông.
Ông vốn dĩ cố chấp như vậy, đặc biệt là tôi hoàn toàn không thể đưa ra bằng chứng xác đáng.
Lần đầu tiên tôi cảm thấy Từ Sính trước đây nói tôi rất đúng, tôi quả thực đã bị nuông chiều quá mức.
Rời xa danh hiệu cô chủ lớn nhà họ Thẩm, tôi chẳng là gì cả.
Thế là tối đó tôi về nhà thả Từ Sính đi, lại còn đưa cho hắn một khoản tiền lớn.
Tôi thầm nghĩ dù sao mình cũng phải báo đáp Từ Sính.
Nếu hắn đã không thích tôi nữa, vậy thì tôi sẽ cho hắn tiền để hắn sống tốt.
Vừa hay cũng không cần kéo hắn vào những sóng gió này nữa, vốn dĩ cũng chẳng liên quan gì đến hắn.
Tôi tự an ủi mình, cố gắng lờ đi nỗi buồn không nói nên lời trong lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Còn Từ Sính cúi đầu nhìn tấm thẻ, cảm xúc trong mắt tối tăm khó hiểu.
Hắn hỏi tôi: "Thật sự đã thông suốt rồi sao?"
"Thông suốt hay không thông suốt thì sao?"
Tôi trừng mắt nhìn hắn, giọng điệu bất giác chua chát: "Dù sao anh cũng đã thay đổi khẩu vị, có đối tượng khác rồi mà?"
Đừng tưởng tôi không biết hắn vẫn còn liên lạc với cái cô Tống Vũ kia!
Quả nhiên đàn ông đều là kẻ cả thèm chóng chán.
Vừa đối xử tốt với hắn một chút là hắn đã rất nhanh cảm thấy chán ghét rồi.
Tôi tức đến nghẹn ngực, một chút cũng không muốn thừa nhận mình thực ra đã thích Từ Sính rồi.
"Được thôi."
Giọng Từ Sính lười biếng, nhưng đôi mắt hắn sắc như chim ưng nhìn chằm chằm vào tôi: "Cô chủ lớn đừng hối hận là được."
Tôi không nhìn hắn, chỉ quay đầu đi: "Cút! Cút! Cút!"
Từ Sính thật sự cút rồi.
Hoàn toàn rời đi không chút vương vấn.
Sau nỗi buồn và sự không quen ban đầu, tôi nhanh chóng lao vào việc học tập mới.
Kể từ khi trùng sinh trở về, tôi đã cố ý tiếp xúc với việc kinh doanh.
Ông nội cũng không hỏi nhiều, chỉ để người của ông kèm cặp tôi.
Nhưng khả năng của một nữ cường nhân kinh doanh trong tưởng tượng đã không xuất hiện, tôi thực sự thiếu một "cọng gân" trong lĩnh vực này.
Đến cả Lâm Tư Dư, người vốn không hợp với tôi, cũng không kìm được mà đến khuyên:
"Thật sự không cần thiết đâu, nhà họ Thẩm không đến mức sa sút đến mức phải dựa vào cậu để chống đỡ cả một bầu trời."
Sau khi biết Từ Sính một lòng muốn ly hôn với tôi từ Thẩm Lục Minh, An Vân Vân liền nhân cơ hội tiếp cận Từ Sính.
Thế là tôi lại tìm người và thu được không ít bằng chứng về việc cô ta cố ý quyến rũ Từ Sính.
Chúng tôi còn chưa ly hôn, Từ Sính vẫn là chồng trên danh nghĩa của tôi.
Tôi cho người tung những bằng chứng này ra ngoài, giả vờ là bị phản bội nên phát điên, tát An Vân Vân mấy cái thật mạnh.
Lại nhân cơ hội này cắn được một số dự án bồi thường từ nhà họ An.
Nhưng chuyện này lại bị Lâm Tư Dư biết được.
"Thám tử tư cậu thuê tình cờ quen vị hôn phu của tôi."
Lúc đó cô ấy đến tìm tôi, lại đưa cho tôi một phong bì: "Vẫn còn trẻ con quá, sau này chẳng xử lý sạch sẽ gì cả."
Tôi biết cô ấy có ý tốt, thế là cố nén sự khó chịu mà cảm ơn cô ấy.
Thế mà Lâm Tư Dư lại hăng hái, cứ thế qua lại, mối quan hệ giữa tôi và cô ấy tốt lên không ít.
Thật ra, tôi và Lâm Tư Dư chẳng có mâu thuẫn lớn gì.
Thậm chí kiếp trước, sau khi nhà họ Thẩm sa sút, cũng chỉ có Lâm Tư Dư chịu giúp tôi.