Sau khi yêu anh, Yêu Tử thường trêu rằng tôi ngày càng lười biếng, đến việc nhà cũng trở nên vụng về, người cũng có da có thịt hơn một chút — nhưng trông lại rạng rỡ và xinh đẹp hơn xưa. Cô ấy cười, thật lòng chúc phúc cho tôi:
“Nhưng cậu của bây giờ, thật sự rất tuyệt vời.”
Thật ra, có lúc tôi cũng không hiểu, đã từng hỏi Hạ Hán:
“Rốt cuộc là anh thích em ở điểm nào vậy?”
Tôi đã nghĩ anh sẽ nói những câu sáo rỗng như "yêu không cần lý do". Không ngờ, anh vừa rửa bát vừa thản nhiên đáp:
“Thích em thì có gì lạ đâu?”
“Em xinh đẹp như vậy, năng lực làm việc cũng tốt như thế, tính cách lại dịu dàng như vậy. Không thích em mới là chuyện lạ.”
Thì ra, không có tình yêu nào là vô cớ. Anh ấy yêu tôi, đơn giản vì tôi xứng đáng. Những sự tự tin đã bị bào mòn suốt tám năm bên cạnh Trạch Mục, những ưu điểm mà chính tôi cũng chưa từng nhận ra ở bản thân, đều được anh khẳng định lại từng chút một.
“Em vốn dĩ đã rất tuyệt vời rồi, thế nên anh mới vô cùng, vô cùng thích em.”
Tôi ôm lấy eo anh từ phía sau. Hai tay anh còn dính đầy bọt xà phòng, nhưng vẫn quay đầu lại, dịu dàng hôn lên trán tôi. Anh luôn ở đó, để đón nhận mọi cảm xúc của tôi.
À đúng rồi, trong thời gian yêu Hạ Hán, tôi có gặp lại Trạch Mục.
Hôm đó là một buổi tối bình thường sau giờ làm, gần đến Trung Thu. Anh đứng trước cửa căn hộ của tôi, mang đến một hộp bánh trung thu do nhà anh làm — đúng loại nhân mà tôi thích. Kể từ khi cha mẹ nuôi qua đời, tôi đã rất ít khi có cảm giác đoàn viên trong những dịp lễ. Tôi đã từng xem gia đình anh như người thân của mình, chỉ tiếc là họ luôn lạnh nhạt với tôi. Về sau, vào những dịp lễ Tết, tôi thường xin tăng ca để lảng tránh.
Trạch Mục đứng ở cửa, thấy tôi thì lập tức đứng thẳng người, làm ra vẻ thản nhiên, đưa hộp bánh ra:
“Mẹ anh bảo anh mang cho em.” Anh ngập ngừng một chút, rồi hỏi: “Mai là Trung Thu rồi, em có kế hoạch gì chưa?”
Tôi nhìn anh, mỉm cười một cách lịch sự và giữ khoảng cách:
“Cảm ơn anh, em có hẹn rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cha mẹ của Hạ Hán đã mời tôi về nhà ăn lễ cùng. Tết năm vừa rồi, tôi còn nhận được bao lì xì từ họ. Giống như người một nhà thật sự.
Trạch Mục thoáng sững người, có lẽ không ngờ sẽ nhận được câu trả lời này. Một lúc sau, anh chỉ “ừm” một tiếng, rồi lại “à” thêm một câu. Anh cứ đứng đó nhìn tôi, như thể đang chờ đợi tôi nói thêm điều gì đó.
Tôi mở cửa, nhận lấy hộp bánh, lịch sự nói:
“Em nhận rồi nhé. Nhưng sau này anh đừng gửi nữa. Em cũng không mời anh vào nhà đâu. Em sợ bạn trai em sẽ hiểu lầm.”
Anh cười gượng:
“Em có bạn trai rồi sao?”
Tôi gật đầu. Anh quay người rời đi.
Lần thứ hai anh đến, là khi thấy tôi và Hạ Hán đang cùng nhau dắt chó đi dạo. Tôi cũng nhìn thấy anh. Cách một khoảng không xa, anh cứ đứng nhìn về phía chúng tôi, nhưng cuối cùng cũng biết điều mà không lại gần.
Có lẽ anh đã từng nghĩ rằng, tôi sẽ không bao giờ nói ra được lời nào khác ngoài hai chữ “đồng ý”. Cũng như anh đã từng nghĩ về hai chữ “mãi mãi”. Nhưng những điều đó không còn là chuyện tôi cần bận tâm nữa.
Vì Trạch Mục bắt đầu “thích” không sót một bài đăng nào của tôi trên mạng xã hội. Ngày tôi công khai mối quan hệ với Hạ Hán, anh ta đổi ảnh đại diện thành một màu đen kịt, rồi đăng một dòng trạng thái: "Có những điều đã quá đỗi thân thuộc, để rồi khi mất đi hoàn toàn, mới nhận ra nỗi đau lại tìm đến muộn màng.”
Vì tò mò, tôi còn vào xem những bài đăng gần đây của Toàn Uyển. Tôi không còn thấy tên của Trạch Mục trong danh sách những người tương tác. Anh đã rất lâu không còn xuất hiện trong thế giới của cô ấy nữa.
Hạ Hán có chút lo lắng, hỏi tôi:
“Ý anh ta là sao?”
Tôi quay sang, hôn nhẹ lên mắt anh, chẳng còn bận tâm xem Trạch Mục muốn ám chỉ điều gì.
Cuộc sống chính là như vậy. Không ngừng nói lời tạm biệt với quá khứ, rồi lại không ngừng gặp gỡ những người mới. Trạch Mục không quen với việc phải nói lời chia tay. Vậy thì anh ta mãi mãi sẽ chỉ là người đứng lại trong sự mất mát.
Tôi không giống anh ta. Tôi sẽ dũng cảm nói lời tạm biệt với quá khứ. Sẽ trân trọng người đang ở bên cạnh, và những người xứng đáng được trân trọng.
Và sẽ không bao giờ bỏ lỡ nữa.