Hôn Nhân 5 Năm, Kết Thúc!

Chương 14



 

Tôi làm sao mà không bật cười cho được?

Tôi bật cười, giọng cũng mệt mỏi y như anh:

“Trạch Mục, không thể quay về được nữa rồi. Sự ổn định mà anh muốn, em không còn muốn cho nữa.”

Tôi buông tay khỏi con gấu mà anh đang giữ chặt, nhìn thẳng vào mắt anh. Anh hơi sững sờ. Có lẽ đây là lần đầu tiên sau nhiều năm, anh mới thật sự nghiêm túc nhìn vào mắt tôi như vậy, như muốn xuyên qua đó để nhìn thấu tâm hồn tôi. Tôi cũng nhìn lại, thẳng thắn và rõ ràng, cố gắng để anh tin rằng tôi không hề nói dối:

“Không có chiêu trò, không có uy hiếp, cũng không phải giả vờ rút lui để lạt mềm buộc chặt đâu, Trạch Mục. Chỉ là… em thật sự, thật lòng… không muốn ở bên anh nữa.”

“Lần này, em cũng sẽ không mượn cớ để quay lại. Ngày mai, tại buổi điều tra cuối cùng, em vẫn sẽ chọn không gia hạn.”

Sắc mặt anh dần trở nên trắng bệch. Lần đầu tiên, anh nhìn tôi với vẻ thất thần, hoàn toàn trống rỗng. Con gấu trong tay anh rơi xuống đất.

Tôi mỉm cười với anh, thậm chí còn dịu dàng để lại câu cuối cùng:

“Sau này, anh tự chăm sóc bản thân nhé. Nếu có thể, chúng ta đừng gặp lại nhau nữa.”

Ngày hôm sau, nhân viên điều tra đến thực hiện khảo sát lần cuối. Khi được hỏi ý kiến, Trạch Mục nhìn tôi rất sâu rồi nói:

“Tôi vẫn muốn gia hạn.”

Tôi bình thản nhìn về phía nhân viên điều tra, giọng điệu cũng không một gợn sóng:

“Em vẫn không muốn gia hạn.”

Tuần đầu tiên sau lễ kỷ niệm 5 năm ngày cưới, tôi và Trạch Mục — chính thức ly hôn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi đã có bữa ăn đầu tiên cùng Hạ Hán. Dù trông cậu ấy có vẻ rất hồi hộp, nhưng mọi cử chỉ đều toát lên sự chu đáo. Từ việc chuẩn bị giấy ăn, rót nước, đến việc không ngừng lo lắng liệu nhà hàng mình chọn có hợp khẩu vị của tôi không.

Cuối cùng, tôi không nhịn được mà bật cười, trấn an cậu:

“Chị rất thích mà. Đừng căng thẳng quá.”

Cậu ấy cũng bật cười theo, rồi mới thật sự thả lỏng, tựa lưng vào ghế:

“Chỉ là em sợ lần đầu mời chị ăn cơm mà làm không tốt, lỡ bị chị cho vào danh sách đen thì không còn cơ hội nào nữa.”

Tôi cười:

“Không đâu. Chị chấm em 90 điểm rồi.”

Cậu ngạc nhiên, người hơi rướn về phía trước, mang theo một tư thế nghiêm túc như đang học hỏi:

“Vậy 10 điểm còn lại là vì đâu ạ?”

Tôi mỉm cười, nhìn thẳng vào mắt cậu:

“10 điểm còn lại là khoảng trống để em… có thêm không gian tiến bộ.”

Anh chàng lập tức hiểu ý, đôi mày khẽ nhướng lên. Nụ cười không thể che giấu sự tự tin và rạng rỡ, lan từ khoé môi đến tận đuôi mắt. Anh nói:

“Anh nhất định sẽ sớm giành được trọn vẹn số điểm.”

Tôi và Hạ Hán phải bảy tháng sau mới chính thức bắt đầu mối quan hệ. Anh ấy mang lại cho tôi một cảm giác rất tốt — hay nói đúng hơn là cảm giác an toàn khi được yêu thương. Thật ra, từ cuộc hôn nhân đã đi vào ngõ cụt với Trạch Mục, bài học lớn nhất mà tôi học được chính là: phải biết cách tự yêu lấy bản thân mình. Tôi vốn không có ý định bước vào một mối quan hệ mới quá sớm. Tôi nghĩ mình còn nhiều điều phải học.

Hạ Hán nói, chúng tôi có thể cùng nhau học hỏi.

Ở bên anh ấy, tôi luôn có người để trò chuyện, luôn có người hồi đáp mỗi lời tôi nói. Một câu bâng quơ của tôi cũng được anh ghi nhớ trong lòng. Tôi chẳng cần phải làm gì, anh cũng tự học cách nấu những món tôi thích, cùng tôi dọn dẹp nhà cửa, thay ga giường, là quần áo. Ngoài giờ làm việc, dường như mọi thứ chúng tôi đều làm cùng nhau.