Hôn Nhân 5 Năm, Kết Thúc!

Chương 3



 

Anh đã từng nói với tôi: "Lịch Tinh, em quả thực là người rất phù hợp để kết hôn."

"Phù hợp để kết hôn" — vốn dĩ chưa bao giờ là một lời khen ngợi tử tế. Nhưng tôi của khi đó đã cố gắng tự bào chữa rằng anh chỉ thuận miệng nói ra mà thôi. Tôi đã từng ngỡ rằng mình có thể vĩnh viễn không bận lòng.

Cho đến tận gần đây.

Trạch Mục hẳn không thể ngờ rằng, tôi đã vô tình nghe được cuộc điện thoại định mệnh của anh và Toàn Uyển. Hôm đó, cơn sốt khiến tôi thiếp đi trong phòng ngủ. Khi choàng tỉnh, tôi lảo đảo bước ra phòng khách tìm nước uống, và bắt gặp anh đang ngồi trên sofa nói chuyện điện thoại.

Anh không bật đèn. Căn phòng chìm trong bóng tối, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ màn hình hắt lên gương mặt anh. Hàng mi anh cụp xuống, che đi một vẻ sầu muộn xen lẫn chờ mong. Vậy mà giọng điệu lại cố tỏ ra thản nhiên: “Toàn Uyển, đợt rà soát hôn nhân lần này, em có định gia hạn với chồng mình không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi không nghe được lời đáp từ đầu dây bên kia, chỉ thấy khóe môi đang gượng cười của anh bỗng chốc đông cứng. Nụ cười giả tạo ấy treo lơ lửng trên mặt, như thể người phụ nữ đó đang hiện diện ngay trước mắt anh. Mãi cho đến khi cuộc gọi kết thúc, nụ cười bi hài đó vẫn không tan đi, bàn tay siết chặt chiếc điện thoại, và anh cứ thế ngồi bất động trên sofa suốt cả một đêm dài. Anh không hề hay biết sự tồn tại của tôi trong căn nhà.

Và tôi cũng không bước ra. Tôi chỉ lặng lẽ nép mình vào một góc tối, chứng kiến nỗi đau của anh giày vò suốt đêm.

Khi bắt đầu mối quan hệ với Trạch Mục, tôi hoàn toàn không hay biết về sự tồn tại của người con gái khác trong tim anh. Khi ấy, anh là người đã chủ động theo đuổi tôi bằng một thái độ vô cùng chân thành và tha thiết. Anh tuấn tú, gia thế hiển hách, còn tôi chỉ là một cô gái với xuất thân bình thường. Tôi đã tự răn mình không biết bao nhiêu lần rằng không được phép lún sâu. Nhưng có một câu nói rất đúng: "Nếu tình yêu có thể điều khiển bằng lý trí, thì đó đã không còn là tình yêu nữa." Và rồi, tôi vẫn sa ngã.

Sau khi chính thức bên nhau, sự nồng nhiệt của anh dần phai nhạt. Nhưng tôi lại tự trấn an mình rằng cặp đôi nào cũng sẽ trải qua giai đoạn bình lặng như vậy. Bởi anh vẫn thường xuyên thể hiện tình cảm trên mạng xã hội, vẫn dùng những tấm ảnh đại diện đôi có phần ngô nghê, vẫn tặng quà vào mỗi dịp lễ, và vẫn chụp ảnh tôi rồi đăng tải khắp nơi. Dù cho mỗi lần làm thế xong, anh đều lặng đi, đăm đăm nhìn vào màn hình điện thoại, tôi cũng chưa một lần hoài nghi.

Sự thật chỉ bị phơi bày vào năm thứ ba của mối quan hệ. Tôi tình cờ nghe được một người bạn của anh nói: "Cậu biết tin gì chưa? Nghe nói Toàn Uyển sắp cưới rồi."

Đến lúc đó, tôi mới vỡ lẽ ra rằng trong lòng anh luôn có một bóng hình khác – một cô bạn thanh mai trúc mã, hoàn toàn môn đăng hộ đối. Nhưng cô gái ấy lại có tính cách lạnh lùng, luôn thờ ơ với chuyện tình cảm và chỉ chú tâm vào sự nghiệp học hành. Lên đại học, cô đã rời bỏ Trạch Mục để đi du học, rồi sau đó bắt đầu mối quan hệ với một đàn anh cùng chung chí hướng trong phòng thí nghiệm.

Tôi vẫn nhớ người bạn kia đã nói tiếp: "Toàn Uyển sắp thành vợ người ta rồi, mà cậu lại định đi cầu hôn. Hôn nhân đâu phải trò trẻ con, cậu không định nghĩ lại sao?"