"Vậy thì tốt rồi." Chị sắp xếp lại hồ sơ, và trước khi rời đi, không quên dặn dò: "Thời gian tĩnh tâm chính thức được tính từ bây giờ. Cô có mười hai giờ đồng hồ để rời khỏi nơi ở hiện tại. Sau hai mươi tư giờ, nếu chúng tôi xác định cô và anh Trạch Mục chưa ly thân, thời gian tĩnh tâm sẽ tự động cộng thêm một ngày. Nếu vi phạm quá ba ngày, yêu cầu hủy bỏ hôn nhân sẽ bị vô hiệu. Đương nhiên, trong suốt quá trình này, nếu gặp bất cứ trở ngại hay khó khăn nào, cô đều có thể liên hệ với chúng tôi."
Tôi gật đầu cảm ơn, rồi lịch sự đưa chị ra tận cửa.
Khi cánh cửa vừa khép lại, tôi xoay người, Trạch Mục vẫn đứng sừng sững ở đó. Anh tựa một pho tượng băng giá giữa phòng khách, toàn thân tỏa ra hàn khí bức người, tâm tư sâu không lường được. Nghe tiếng cửa đóng, anh đột ngột ngẩng phắt lên. Ánh nhìn của anh sắc lạnh tựa một lưỡi dao, xuyên thẳng vào tôi.
Đôi mắt đen kịt không một gợn sóng cảm xúc, anh chỉ nhếch mép cười khẩy rồi cất giọng chất vấn: "Lịch Tinh, em đang giở trò gì vậy?"
Tôi đối diện với anh: "Xin lỗi anh, Trạch Mục. Lẽ ra em nên bàn bạc trước với anh. Nhưng em thực sự không còn muốn tiếp tục cuộc hôn nhân này nữa."
Lồng n.g.ự.c anh phập phồng kịch liệt, cơn giận hiển hiện rõ ràng nhưng anh vẫn cố gắng dùng lý trí để khống chế. Anh dùng tư thế kẻ cả nhìn xuống, buông một tiếng cười lạnh: "Em nghĩ mình là ai? Không gia hạn thì thôi, em cho rằng anh sẽ bận tâm sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dứt lời, anh lại cười khẩy đầy mỉa mai: "Chỉ hy vọng sau bảy ngày tĩnh tâm, em sẽ không hối hận mà quay về cầu xin anh đừng kết thúc."
Lời của Trạch Mục không phải không có căn cứ. Trong quá khứ, chúng tôi từng có một lần đổ vỡ nghiêm trọng — do chính tôi đề nghị chia tay. Nhưng cuối cùng, người quay lại tìm anh để hàn gắn cũng lại là tôi. Bởi thế hôm nay anh mới dùng lời lẽ châm chọc ấy, như một lời cảnh cáo rằng tôi đừng lặp lại vết xe đổ ngày nào.
Tôi chỉ đáp lại bằng một nụ cười nhạt, không một lời giải thích. Sự im lặng của tôi dường như là một ngọn lửa vô hình, khiến sắc mặt anh càng thêm u tối, nặng nề. Đôi môi anh mấp máy như muốn nói điều gì, nhưng rồi lại gắng gượng nuốt ngược vào trong.
Có vẻ như quyết định lần này của tôi đã thật sự chạm đến lòng tự tôn của vị thiếu gia nhà họ Trạch, người vốn chưa từng xem tôi là gì. Vậy mà giờ đây, anh lại mang vẻ mặt như thể tôi vừa phạm phải một tội phản bội tày trời, hận không thể lao đến xé xác tôi ra vậy.
Công bằng mà nói, cách xử lý của tôi có phần đường đột, đã không hề báo trước cho anh. Kỳ thực, quyết định này cũng chỉ mới được tôi đưa ra gần đây. Khoảng một tháng trước kỳ rà soát hôn nhân, tôi đã từng cẩn trọng thăm dò ý anh về việc gia hạn. Khi đó, Trạch Mục đã đáp lại bằng một thái độ vô cùng ngạo mạn. Anh chỉ liếc tôi một cái sắc lẹm: "Sao thế? Sợ anh không gia hạn với em à?"
Anh còn bật cười chế giễu: "Vậy thì trong tháng này, em cứ ngoan ngoãn mà chiều chuộng anh đi. Biết đâu tháng sau anh sẽ cân nhắc lại."
Tôi vốn dĩ luôn đối xử rất tốt với Trạch Mục. Đó không hẳn là vì anh, mà là một bản năng đã ăn sâu vào tiềm thức — bản năng chăm sóc người khác, được hun đúc từ chính tuổi thơ tôi. Cha mẹ nuôi của tôi là người khiếm thính, điều đó đã dạy tôi cách quan tâm đến mọi người một cách tỉ mỉ và chu toàn, dù là vô tình hay hữu ý. Và suốt năm năm qua, tôi đã dùng chính bản năng đó để đối đãi với Trạch Mục.