Nhưng dòng đời vạn biến, không ai lường trước được chữ ngờ. Gia đình tôi gặp biến cố. Cha mẹ nuôi của tôi bị tai nạn giao thông, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc. Và chính Trạch Mục là người đã đứng ra giải quyết mọi chuyện giúp tôi. Khi ấy, chúng tôi đã chia tay được một thời gian. Công việc đầu đời sau khi tốt nghiệp cuốn tôi vào guồng quay đến tối tăm mặt mũi, những đêm dài tăng ca đã trở thành một phần tất yếu của cuộc sống.
Lúc nhận được điện thoại báo tin cha mẹ gặp nạn, cơ thể suy nhược vì làm việc quá sức, cộng thêm cú sốc tinh thần quá lớn đã khiến tôi ngất đi. Đồng nghiệp đã đưa tôi vào viện và tiện tay gọi cho Trạch Mục, bởi tôi đã quên không đổi tên anh trong danh bạ khẩn cấp.
Và anh đã đến. Đó là một trong những ưu điểm của anh. Dù cho cuộc chia tay của chúng tôi có khó xử đến mức nào, anh vẫn luôn giữ được phong độ của một người đàn ông lịch thiệp. Nghe tin bạn gái cũ gặp chuyện, anh đã đến bệnh viện mà không một chút đắn đo.
Sau đó, anh cùng tôi trở về quê nhà, cùng tôi theo đuổi vụ kiện với tài xế gây tai nạn. Những ngày cha mẹ tôi nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, với chi phí điều trị khổng lồ mỗi ngày, đều do một tay anh ứng trước. Cuối cùng, cha mẹ tôi vẫn không qua khỏi. Tang lễ của hai người cũng là anh ở bên cạnh tôi lo liệu chu toàn. Anh tận tâm, tinh tế và chu đáo — một phong thái rất đặc trưng của những cậu ấm được giáo dục kỹ lưỡng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khoảnh khắc ấy, tôi nhìn anh và thầm tự nhủ: Chính là người này rồi. Một người đàn ông hoàn hảo, một người bạn đời không có điểm nào để chê trách, ngoại trừ một điều duy nhất và cũng là cốt tử nhất: anh không yêu tôi.
Hơn nữa, khi đã va chạm với xã hội, tôi buộc phải thừa nhận rằng suy nghĩ của mình đã thực tế hơn rất nhiều. Tôi của trước kia vốn rất rạch ròi, yêu là yêu, không yêu là không yêu, không chấp nhận bất cứ một vùng xám nào trong tình cảm. Nhưng sau khi rời xa Trạch Mục, tôi cũng đã thử mở lòng với những người khác. Hầu hết các mối quan hệ đều nhuốm màu tính toán thiệt hơn. Họ soi xét gia cảnh của tôi, e ngại việc cha mẹ nuôi tôi là người khiếm thính. Phần lớn chỉ tiếp cận tôi vì ngoại hình, xem tôi như một mục tiêu ngắn hạn. Ngay cả những đối tượng "trai tài gái sắc" được cấp trên giới thiệu, cũng chỉ coi tôi như một món quà để tiện bề bang giao.
Tình yêu... có thật sự quan trọng đến thế không? Đối với tôi của lúc đó — một cô gái vừa mất đi người thân, vừa bị công việc vắt kiệt sức lực — câu trả lời dường như là... không còn quan trọng nữa.
Thế nên, tôi đã hỏi Trạch Mục: "Chúng ta quay lại với nhau, có được không?"
Trạch Mục thoáng sững sờ. Và rồi, chúng tôi thật sự quay lại. Nửa năm sau đó, khi Toàn Uyển tổ chức hôn lễ, chúng tôi cũng làm đám cưới. Mối quan hệ đó kéo dài, cho đến tận hôm nay.
Trạch Mục đã rời đi. Kể từ lúc tôi buông lời từ chối, anh chỉ đứng sững giữa phòng khách, lồng n.g.ự.c phập phồng kìm nén một cơn giận không có nơi trút xuống. Cuối cùng, anh không kiềm được mà tung một cú đá mạnh vào chiếc sofa, rồi phóng về phía tôi một cái nhìn sắc lạnh. Sau đó, anh sải bước ra khỏi cửa. Trước khi đi, anh còn ngoảnh lại, cười khẩy: "Nếu đã quyết định không gia hạn, vậy thì dọn cho sạch sẽ đồ đạc của em. Anh hy vọng lúc quay về, căn nhà này sẽ không còn sót lại bất cứ dấu vết nào của em."