Hôn Nhân 5 Năm, Kết Thúc!

Chương 6



 

Trạch Mục không hề nhận ra, suốt những ngày qua, tôi đã âm thầm chuyển dần đồ đạc của mình về căn hộ nhỏ. Những thứ còn lại đây, thực chất chỉ là vài món vụn vặt, không đáng kể.

Khi Trạch Mục đi rồi, tôi bắt đầu đi một vòng quanh nhà, chậm rãi xóa đi từng dấu ấn của bản thân. Chậu cây cảnh ngoài ban công. Bức tượng gỗ trong phòng khách. Chiếc máy châm cứu tôi mua cho anh. Cái gối ôm trên sofa. Con gấu bông trong phòng ngủ. Máy tính và sạc dự phòng trong thư phòng. Khăn tắm và đôi dép trong nhà tắm…

Khi còn chung sống, ta thường vô tâm không để ý. Chỉ đến lúc chia ly, mới nhận ra chúng ta đã từng đan xen vào cuộc đời nhau sâu đậm đến nhường nào. Dẫu sao, đó cũng là năm năm hôn nhân. Những vật dụng nhỏ bé, vô tri ấy, lại chính là minh chứng sống động nhất cho năm năm tháng ngày kề cận.

Tôi thu gom tất cả, cho vào một chiếc túi lớn rồi đem đến khu xử lý rác của tòa nhà. Giải quyết xong xuôi, tôi kéo vali hành lý, đứng ở ngưỡng cửa, ngoảnh đầu nhìn lại căn nhà tinh tươm không một hạt bụi. Tôi chỉ khẽ lắc đầu, mỉm cười. Dù mọi chuyện kết thúc ra sao, tôi vẫn mang ơn Trạch Mục vì năm năm đồng hành đã qua.

Cô bạn thân của tôi, Yêu Tử, đã đợi sẵn ở dưới lầu. Tôi chất hành lý lên xe, cô ấy liền thở dài: "Tớ đã ngỡ cậu sẽ cứ nhẫn nhịn như vậy cả đời. Cậu đã chịu đựng suốt năm năm rồi, tại sao đột nhiên lại không thể chịu đựng được nữa?"

Tại sao đột nhiên lại không thể chịu đựng được nữa?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chính tôi cũng không có câu trả lời rõ ràng. Chỉ là khoảnh khắc đó, tôi bỗng cảm thấy rã rời. Khi quyết định kết hôn với Trạch Mục, tôi biết rõ anh không yêu mình. Nhưng tôi đã từng hy vọng rằng thời gian rồi sẽ đổi thay tất cả. Dù cho lý trí vẫn luôn mách bảo rằng, anh là lựa chọn tốt nhất của tôi khi đó, chỉ trừ việc trái tim anh không thuộc về tôi.

Thế nhưng, trong những ngày anh cùng tôi lo liệu hậu sự cho cha mẹ nuôi, cùng tôi bôn ba khắp nơi… đã có lúc tôi nhìn anh và tự huyễn hoặc rằng, sự chân thành rồi sẽ cảm động được đất trời. Tôi đã từng tin, thời gian sẽ khiến chúng tôi quen với sự tồn tại của đối phương, và rồi tình yêu sẽ nảy mầm.

Tôi chưa bao giờ hiểu nổi, tại sao trong một người đàn ông lại có thể tồn tại hai thái cực đối lập đến thế: tuyệt tình và si tình. Sự tuyệt tình đó, anh dành trọn cho tôi. Còn sự si tình kia, lại thuộc về một mình Toàn Uyển.

Công bằng mà nói, trong suốt những năm tháng hôn nhân của chúng tôi, Toàn Uyển chưa một lần chủ động liên lạc với Trạch Mục. Kịch bản "bạch nguyệt quang" chen chân phá hoại gia đình nam nữ chính như trong tiểu thuyết chưa từng xảy ra. Vì vậy, tôi nhận thức rất rõ ràng — tôi không phải nữ chính trong một câu chuyện ngược tâm "truy thê hỏa táng tràng". Trạch Mục cũng chẳng phải nam chính.

Anh chỉ đơn giản, thuần túy là… không yêu tôi.

Bất kể tôi đã hy sinh bao nhiêu cho cuộc hôn nhân này, bất kể tôi đã chăm sóc anh tỉ mỉ đến nhường nào. Không yêu, thì vẫn mãi là không yêu.

Không rõ là vì tâm lý gì, đã có một thời gian rất dài tôi âm thầm theo dõi tài khoản mạng xã hội của Toàn Uyển. Cô ấy rất hiếm khi cập nhật, mỗi năm chỉ đăng hai ba bài viết, chủ yếu là hình ảnh liên quan đến công việc nghiên cứu hoặc những khoảnh khắc sum vầy bên gia đình.