Hôn Nhân Mở

Chương 6



Kỷ Thần vẫn không tài nào hiểu nổi, chỉ vỏn vẹn một tháng ngắn ngủi, giữa anh ta và tôi đã nảy sinh một khoảng cách không thể nào vượt qua.

 

Rõ ràng anh ta đã thỏa hiệp đến mức sẵn sàng buông bỏ hoàn toàn quá khứ, cùng tôi bắt đầu lại từ đầu.

 

Vậy mà tôi vẫn không hề cảm kích.

 

Nhìn bóng lưng tôi kiên quyết rời đi, Kỷ Thần bất lực và chán nản.

 

Khoảnh khắc này, anh ta chợt nhận ra, có lẽ ngay từ giây phút anh ta đồng ý ly hôn.

 

Giữa anh ta và tôi đã không thể quay lại được nữa rồi.

 

Hoặc có lẽ, còn sớm hơn thế.

 

Từ khi anh ta bắt đầu thấy tôi phiền phức, tẻ nhạt, thậm chí trước mặt tôi, anh ta còn thẳng thắn thừa nhận mình đã nhất kiến chung tình với người khác.

 

Anh ta thật sự không ngờ tôi lại trực tiếp đề nghị ly hôn.

 

Sao tôi lại dám như thế chứ?

 

Tôi vốn không có người thân, làm sao có thể rời xa anh ta?

 

Lúc đó anh ta chẳng buồn để ý, đinh ninh tôi sẽ quay lại cầu xin anh ta tái hôn.

 

Vừa hay Lâm Hiểu Vi lại có chút đeo bám, anh ta được dịp rảnh rang.

 

Những ngày đầu tôi dọn đi, anh ta cũng chỉ tặc lưỡi "ừ hứ".

 

Nhưng sau đó, anh ta bất giác bắt đầu để ý đến tin nhắn trên điện thoại, không ngừng lướt xem trang cá nhân của tôi, cho đến khi bị chặn.

 

Anh ta nhớ tôi.

 

Nhắm mắt lại, trong đầu toàn là hình ảnh của tôi.

 

"Kỷ Thần, sau này chúng ta sinh hai đứa con, một đứa giống anh, một đứa giống em, có được không?"

 

Năm tốt nghiệp, anh ta đã nóng lòng cầu hôn tôi.

 

Tôi xúc động lao vào vòng tay anh ta, mơ mộng về cuộc sống ngọt ngào sau hôn nhân.

 

Khi đó, trong tim tôi chỉ có mình anh ta.

 

Giờ đây, anh ta chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng lưng tôi ngày càng khuất xa.

 

Chẳng lẽ chiếc nhẫn kim cương anh ta mới mua không đủ đẹp?

 

Hay bộ quần áo hôm nay không hợp ý tôi?

 

Kỷ Thần cố chấp chờ dưới lầu công ty, mãi đến khi tôi xuất hiện, anh ta đúng lúc hắt hơi một tiếng.

 

Tôi nghe thấy tiếng động, ánh mắt hướng về phía này.

 

Kỷ Thần vẻ mặt ấm ức muốn tiến lên, lại bị chiếc Rolls-Royce đột ngột lao tới chắn ngang tầm nhìn.

 

Người đàn ông trên xe che ô đen, ôm chặt tôi vào lòng.

 

Kỷ Thần không nhìn rõ mặt người đàn ông, nhưng biển số xe này, anh ta biết.

 

Đây là xe của Bùi Thanh Chi.

 

Tôi có thể leo lên được Bùi Thanh Chi, trong mắt Kỷ Thần là chuyện không thể nào.

 

Nhưng sự thật lại tát thẳng vào mặt anh ta một cái đau điếng.

 

Sau khi chiếc Rolls-Royce đi khuất, trợ lý vội vàng che ô cho Kỷ Thần, dè dặt hỏi:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Kỷ ca, chị dâu hình như đi rồi."

 

"Cút mẹ hết cho tao!"

 

Kỷ Thần bực dọc hất ô ra, điên cuồng đá vào đầu xe.

 

Nhớ đến đêm đó Bùi Thanh Chi ôm người phụ nữ vào khách sạn, dáng người kia rất giống tôi, trong lòng anh ta càng thêm không cam tâm.

 

10

 

Bùi Thanh Chi đưa tôi đến một nơi, từ đường nhà họ Bùi.

 

Bố mẹ Bùi và người nhà còn nhiệt tình hơn tôi tưởng, chỉ ứng phó với những lời hỏi han ân cần này thôi cũng đã kiệt sức.

 

"Thanh Chi cuối cùng cũng dẫn người về rồi.”

 

"Mấy năm nay, nó cứ lẻ bóng một mình, ta thật lo nó định sống cô độc đến già."

 

Mẹ Bùi cười tủm tỉm, nắm lấy tay tôi, ánh mắt tràn đầy vẻ vui mừng.

Dưa Hấu

 

"Cái này, có lẽ không đến mức đó đâu."

 

Tôi có chút xấu hổ, không biết phải ứng xử thế nào cho phải.

 

Những năm trước đây, tôi chưa từng có kinh nghiệm hòa thuận với người lớn tuổi nào ngoài bà ngoại.

 

Khi kết hôn với Kỷ Thần, người nhà họ Kỷ đều khinh thường xuất thân của tôi, nên anh ta rất ít khi đưa tôi về.

 

Thiếu niên năm đó vì muốn ở bên tôi mà đã dùng cái c.h.ế.t để ép gia đình.

 

Nhưng chỉ ba năm ngắn ngủi, mọi chuyện đã chứng minh câu nói của mẹ Kỷ Thần.

 

"Con còn trẻ người non dạ, không biết mình muốn gì, sau này con sẽ hối hận."

 

Kỷ Thần có hối hận không?

 

Có lẽ đã sớm hối hận rồi, không cam tâm vì tôi mà từ bỏ thế giới hoa lệ bên ngoài.

 

"Thanh Chi hồi nhỏ từng gặp chuyện, ta và chú con bận rộn công việc, không để ý đến nó.”

 

"Dẫn đến việc nó bị bọn buôn người bắt cóc, chịu không ít khổ sở."

 

Lời của mẹ Bùi kéo tôi về với thực tại.

 

Tôi không ngờ Bùi Thanh Chi lại có quá khứ như vậy.

 

Tôi phức tạp nhìn anh một cái, vừa vặn chạm phải ánh mắt dò xét của anh.

 

Rất nhanh, anh bước lên, nắm tay tôi dẫn về phòng.

 

"Nếu cảm thấy không thoải mái, sau này không cần đến thường xuyên đâu.”

 

"Giang Mộng, anh đưa em về đây, chỉ là muốn nói với em rằng.”

 

"Anh rất nghiêm túc với em, cho nên, em cần cho anh một danh phận."

 

Giọng điệu Bùi Thanh Chi chân thành tha thiết, lời tỏ tình đột ngột khiến tôi có chút bối rối.

 

"Bùi Thanh Chi, anh thích em ở điểm nào?"

 

"Chẳng lẽ là... thích người vợ hiền?"

 

Sắc mặt Bùi Thanh Chi khựng lại, lộ vẻ bất đắc dĩ.

 

"Vậy trong mắt em, anh là loại người đó sao? Hửm?