Anh ôm tôi, cả người tôi chìm vào chiếc giường lớn êm ái. Ánh mắt anh nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống.
Tôi cứ tưởng sẽ có một trận cuồng phong bão táp, nhưng không, anh dịu dàng ôm tôi, chậm rãi kể:
"Mười mấy năm trước, anh bị người ta lừa bán đến một vùng quê nghèo xơ xác.”
"Vì luôn tìm cách bỏ trốn nên bị đánh đập rất nhiều.”
"Nhưng ở đó, anh đã gặp một cô bé. Cha là một kẻ nghiện cờ bạc, mẹ thì bỏ trốn theo người khác.”
"Quần áo trên người rách rưới, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, nhưng cả ngày vẫn cười toe toét.”
"Anh hỏi em ấy có gì mà vui vẻ thế.”
"Em ấy bảo, cười nhiều một chút thì nỗi buồn sẽ vơi đi.”
"Em ấy bị người cha nghiện cờ b.ạ.c đánh đến thổ huyết, nhưng vẫn không rơi một giọt nước mắt.”
"Vừa xoa xoa cho mình, vừa tự động viên bản thân.”
"Ở cái nơi mà anh chán ghét đó, lại có một cô bé kiên cường đến vậy."
Lời của Bùi Thanh Chi khơi gợi lại những ký ức chôn sâu bấy lâu nay trong tôi.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, một quá khứ tồi tệ như vậy lại có thể được nhìn nhận theo một cách khác.
11
"Những ngày tháng khổ cực không bằng c.h.ế.t đó, anh vốn dĩ không thể vượt qua.”
"Nhưng khi nhìn thấy em, mọi thứ dường như không còn tồi tệ đến thế.”
"Chính nhờ sức mạnh đó, anh đã kiên trì đến ngày gia đình họ Bùi tìm thấy anh."
"Chỉ tiếc là em dọn đi, anh tìm không thấy em."
"Anh tìm em?"
Sau khi người cha nghiện cờ b.ạ.c c.h.ế.t đuối trong vũng bùn, tôi được bà ngoại đón đi, nương tựa bà ngoại kiếm sống.
"Anh đã tìm em rất lâu, mãi đến vài năm trước mới có tin tức của em.”
"Em vẫn kiên cường và tự tin như anh nhớ.”
"Khi đó, bên cạnh em đã có người, thậm chí sau khi tốt nghiệp còn kết hôn sớm."
Bùi Thanh Chi tựa cằm lên trán tôi, khẽ thở dài.
"Anh không ngờ rằng cô bé từng bị đánh đến bầm dập cũng cắn răng chịu đựng, lại có thể khóc đau khổ đến vậy.”
"Lúc đó, em nói em ly hôn, anh đã hèn hạ mà có chút vui mừng.”
"Giang Mộng, anh rất vui vì có cơ hội được ở bên cạnh em.”
"Bây giờ, em vẫn muốn nói chúng ta không hợp nhau sao?"
Tôi không nói gì, dùng hành động để trả lời anh.
Con người tôi bị Kỷ Thần chèn ép, vùi dập dần dần, sau khi rời khỏi anh ta, mới chậm rãi thức tỉnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Đêm nay Bùi Thanh Chi đặc biệt dịu dàng, ánh trăng cũng dịu dàng.
Từ ngày đó trở đi, Kỷ Thần hết lần này đến lần khác đến trước cổng công ty chặn tôi, không ngừng xin lỗi.
"Giang Mộng, anh sẽ không từ bỏ đâu.”
"Nếu có một ngày em hối hận, có thể tìm anh bất cứ lúc nào, anh nhất định sẽ ở đây chờ em."
Ánh mắt Kỷ Thần chân thành, tình ý sâu đậm.
Trong khoảnh khắc, dường như trùng khớp với dáng vẻ anh ta theo đuổi tôi thời đại học.
"Kỷ Thần, nếu anh có thể kiên trì ba tháng không liên lạc với Lâm Hiểu Vi hay bất kỳ người phụ nữ nào khác, tôi có thể xem xét lại mối quan hệ của chúng ta."
Nghe tôi nói vậy, Kỷ Thần mừng rỡ ra mặt, liên tục đảm bảo với tôi.
Anh ta đã đưa Lâm Hiểu Vi đi rồi, trợ lý hiện tại cũng là nam, đối với anh ta mà nói, chuyện này quá dễ dàng.
Tống khứ được Kỷ Thần, cuối cùng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm, thần kinh căng thẳng vì bị anh ta làm phiền cũng được thả lỏng.
Thời gian đầu, Kỷ Thần còn liên tục nhắn tin báo cáo tình hình của anh ta, nhưng chẳng bao lâu sau thì bặt vô âm tín.
Giống như tất cả những lời hứa trước đây, đều bị anh ta tự tay xé bỏ.
Những điều này, tôi đã sớm đoán trước được.
Không lâu sau, hôn lễ thế kỷ của người thừa kế Kỷ thị chiếm trọn trang bìa của tạp chí giải trí.
Cái tên người vợ cũ như tôi cũng vinh dự được nhắc đến, chen chúc ở góc dưới bên phải, một vị trí chẳng ai thèm để ý.
Khác với vẻ tươi tắn rạng rỡ của cô dâu mới, tôi bị miêu tả là một người phụ nữ tầm thường, bất kính với trưởng bối, điên cuồng ghen tuông, đời tư hỗn loạn.
Hóa ra Lâm Hiểu Vi không hề ra nước ngoài, mà đã mang thai con của Kỷ Thần, lén lút trốn về vùng quê.
Gần đây, bụng mang dạ chửa tìm đến nhà họ Kỷ và giới truyền thông, làm ầm ĩ cả thành phố.
Cô ta lại dùng những lời ngon ngọt, dỗ dành Kỷ lão phu nhân vui vẻ.
Vốn dĩ Kỷ lão phu nhân đang mong có cháu đích tôn, liền dùng quyền thừa kế Kỷ thị để ép buộc, tự mình quyết định hôn sự của cô ta và Kỷ Thần.
Dưa Hấu
Sắp đến ngày cưới của hai người, Kỷ Thần và Lâm Hiểu Vi đều gửi thiệp mời cho tôi.
"Giang Mộng, chỉ cần em nói một câu, anh có thể không kết cuộc hôn nhân này, không cần quyền thừa kế Kỷ thị."
"Chị à, người già rồi vẫn nên nhận thua thôi. Kỷ Thần có quay lại theo đuổi chị thì sao chứ, bây giờ người thắng vẫn là em."
"Hoan nghênh chị đến chứng kiến hôn lễ thế kỷ của em và Kỷ Thần."
Tôi nhìn hai tấm thiệp mời này, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Tình cảm bảy năm trời coi như chấm dứt, bảo không có chút cảm xúc nào thì đúng là giả dối.
Nếu tôi đoán không sai, nội dung trên tạp chí giải trí kia, ít nhiều cũng có bàn tay của Lâm Hiểu Vi nhúng vào.
Tôi không đi, sẽ có người thất vọng.
12
Ngày Kỷ Thần và Lâm Hiểu Vi cử hành hôn lễ, tôi lộng lẫy xuất hiện.