Hôn Nhân Mở

Chương 2



 

Khóe miệng Bùi Thanh Chi nở một nụ cười nhàn nhạt, chậm rãi nói:

 

"Không có gì, hôm nay thời tiết đẹp, không nên lãng phí thời gian vào chuyện nhỏ nhặt này.”

 

"Cô Giang có tiện cho tôi xin phương thức liên lạc không? Chúng ta có thể từ từ trò chuyện thêm."

 

Tôi có chút kinh ngạc, mãi lâu sau mới hoàn hồn.

 

Kỷ Thần từng tốn cả mấy triệu cũng không lấy được số điện thoại và WeChat của Bùi Thanh Chi, giờ lại dễ dàng nằm trong điện thoại tôi như vậy.

 

Mấy ngày trôi qua, Bùi Thanh Chi không hề nhắc đến chuyện bồi thường.

 

Dù tôi chủ động hỏi, anh cũng không trả lời.

 

Đại gia có khác, lúc nào cũng bận rộn.

 

Hoặc có lẽ, anh có năm cái WeChat, bình thường không dùng đến cái này.

 

Lần nữa gặp lại Bùi Thanh Chi là sau buổi tiệc của công ty.

 

Tôi uống say bí tỉ, loạng choạng đụng phải một người trên hành lang.

 

Bùi Thanh Chi lịch sự đỡ lấy tôi, dưới tác động của men rượu, cảm xúc của tôi lại bùng nổ, khóc không ngừng được.

 

"Bùi tổng, cái này..."

 

"Tôi có việc, hôm khác nói chuyện."

 

Hai chân tôi bỗng chốc mất trọng lực, Bùi Thanh Chi bế thốc tôi lên xe.

 

Không khí trở nên có chút mờ ám, trong không gian chật hẹp, hormone từ người Bùi Thanh Chi tỏa ra không ngừng kích thích thần kinh tôi.

 

Tôi từng nghe nhiều về anh, tuổi còn trẻ đã tiếp quản Bùi thị, dùng thủ đoạn cứng rắn khiến đám nguyên lão phải tâm phục khẩu phục.

 

"Ly hôn với tôi, còn ai thèm lấy cô?"

 

Lời của Kỷ Thần văng vẳng trong đầu, đau đến nghẹt thở.

 

Nhìn gương mặt còn cao ngạo hơn cả Kỷ Thần trước mặt, tôi không kìm được mà ghé sát lại gần.

 

"Giang Mộng, em say rồi."

 

Bàn tay Bùi Thanh Chi đặt lên vai tôi, giọng trầm thấp.

 

Có lẽ do say rượu làm càn, có lẽ do lòng còn ấm ức.

 

Tôi liều lĩnh gạt tay anh ra, nghiêng người tới trước.

 

"Môi anh trông mềm thật, chắc là dễ hôn lắm nhỉ?"

 

Khoảnh khắc ấy, đầu óc tôi trống rỗng, thậm chí không nhớ Bùi Thanh Chi đã đáp lại thế nào.

 

Chỉ biết hơi thở của anh vờn quanh chóp mũi, khiến tim tôi run rẩy.

 

Môi anh mềm thật, nhưng lại đầy tính xâm chiếm.

 

"Há miệng thở đi em..."

 

Tôi ngơ ngác làm theo, gáy bị anh giữ chặt, như thể đang giữa sóng to gió lớn.

 

Ngón tay lướt trên eo tôi, tôi không kìm được khom người, áp sát vào lồng n.g.ự.c nóng rực trước mặt.

 

Đôi môi ấm nóng dần dần trượt xuống.

 

Thế giới người lớn, ai cũng hiểu chuyện gì sắp xảy ra.

 

Bùi Thanh Chi khoác áo vest lên khuôn mặt đỏ bừng của tôi, bế tôi vào một khách sạn bảy sao gần đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

"Kỷ ca, hình như phía trước là Bùi tổng, dự án của chúng ta..."

 

Cách đó không xa, xe của Kỷ Thần đang dừng.

 

"Khôn ra phết đấy, đừng làm hỏng chuyện của Bùi Thanh Chi."

 

Kỷ Thần lười biếng dựa vào ghế sau, vẻ mặt đầy suy tư.

 

"Nghe đồn anh ta không gần nữ sắc, xem ra không phải lúc nào cũng đúng. Mấy cô trước kia cậu chọn chán quá, tìm lại cho kỹ vào."

 

"Vâng, Kỷ ca."

 

Dưa Hấu

"Nghe nói hôm nay chị dâu ở cửa hàng phía trước, có cần..."

 

Kỷ Thần cười nhạt, kéo cửa kính xe lên.

 

"Không cần để ý đến cô ta.”

 

"Biết hôm nay tôi đến, cố tình gây sự để thu hút sự chú ý thôi.”

 

"Chiêu này của cô ta, tôi thấy chán rồi.”

 

"Đổi cửa hàng khác đi.”

 

"Lát nữa tiện đường mua bộ trang sức cô ta thích, đỡ phải dỗi hờn với tôi."

 

4

 

Tôi bị Bùi Thanh Chi dồn vào cửa, thân hình cao lớn bao bọc lấy tôi.

 

Khi áo trượt xuống, tôi chợt muốn rút lui.

 

"Sợ rồi?"

 

Ngón tay Bùi Thanh Chi vuốt dọc sống lưng tôi, đầu óc tôi thoáng tỉnh táo lại.

 

Tôi khẽ lắc đầu, vòng tay ôm cổ anh, chủ động đáp trả nụ hôn.

 

Sống khuôn phép bao nhiêu năm, một lần phóng túng thì sao chứ.

 

Huống chi, người trước mặt là Bùi Thanh Chi mà bao người mơ ước.

 

Đêm khuya tĩnh mịch, trăng vừa nhô lên, khuấy động cả đêm xuân tình.

 

Khi tỉnh dậy, tiếng nước róc rách vọng ra từ phòng tắm, bóng dáng rắn chắc của người đàn ông in sau cánh cửa mờ ảo.

 

Eo anh rất thon, nhưng lại rất khỏe.

 

Nhớ lại sự điên cuồng đêm qua, mặt tôi bỗng đỏ bừng.

 

Bùi Thanh Chi mở cửa, chiếc khăn tắm quấn ngang hông có hơi ngắn, tôi không khỏi nuốt nước bọt.

 

Rõ ràng tối qua đã nhìn hết rồi, nhưng khi đối diện gần thế này, tôi vẫn không tự chủ được mà bị anh thu hút.

 

Kỷ Thần nói đúng, tôi nên yêu đương nhiều hơn.

 

Chắc tại chưa từng nếm trải điều gì tốt đẹp, nên mới ngốc nghếch giữ chặt anh ta không buông.

 

Nhưng gia cảnh như Bùi Thanh Chi, không hợp với tôi.

 

"Đang nghĩ gì vậy?"

 

Bùi Thanh Chi dùng đầu ngón tay lướt nhẹ sau tai tôi, rồi khẽ đặt lên đó một nụ hôn.

 

Tiếp theo sau đó, là một đợt triền miên khác.