Hôn Nhân Mở

Chương 3



 

Nhân lúc Bùi Thanh Chi đang họp điện thoại ở phòng khác, tôi mặc quần áo rồi lặng lẽ rời khỏi khách sạn, đồng thời chặn mọi liên lạc với anh.

 

Chuyện này, chỉ là một sai lầm.

 

Người ở trên mây, chỉ có thể ngưỡng vọng chứ không thể chạm tới.

 

Để giữ mình tỉnh táo, tôi nhận lời hẹn hò của cậu sinh viên.

 

Trong quán cà phê ở góc phố, tôi lấy gương ra trang điểm lại, thì trước mặt lại xuất hiện một người tôi không muốn gặp chút nào, Lâm Hiểu Vi.

 

"Chị à, trùng hợp vậy, đang đợi ai sao?"

 

Lâm Hiểu Vi tự nhiên ngồi xuống đối diện tôi, hôm nay cô ta ăn mặc thật gợi cảm và phô trương.

 

Tôi không muốn dây dưa với cô ta, cầm túi định đổi chỗ.

 

"Người chị đợi sẽ không đến đâu, cậu ta là học đệ của em, chính em bảo cậu ta hẹn chị đấy.”

 

"Không ngờ chị dễ dãi vậy, xem ra bình thường chẳng được ai ưa, nên chẳng ai theo đuổi.”

 

"Thảo nào Kỷ Thần nói chị nhạt nhẽo."

 

Lời của Lâm Hiểu Vi khiến tôi khựng lại, xoay người hất ly cà phê còn dang dở lên người cô ta.

 

"Chen chân vào hôn nhân của người khác là chuyện đáng tự hào lắm sao?”

 

"Có cần tôi đến trường giúp cô tuyên truyền không, để các đàn em của cô được mở mang tầm mắt."

 

"Giang Mộng! Chị đừng quá đáng như vậy chứ."

 

Kỷ Thần vừa đến đã thấy tôi bắt nạt bạn gái bé bỏng của anh ta, đau lòng che chở cô ta sau lưng.

 

"Chị ấy bị học đệ cho leo cây nên mới trút giận lên người em thôi."

 

"Thôi mà, em không sao đâu, anh xem, em vẫn ổn mà."

 

Lâm Hiểu Vi vừa cười vừa lau vết cà phê trên mặt, nhiệt tình biện hộ cho tôi trước mặt Kỷ Thần.

 

"Học đệ? Ha, Giang Mộng, khi nào thì cô cũng muốn học đòi người ta cặp kè trai trẻ thế.”

 

"Còn nhớ câu tôi nói không? Ly hôn với tôi rồi, chẳng ai thèm cô đâu."

 

Ngàn vạn lời nghẹn ứ trong cổ họng, n.g.ự.c như bị đá đè nặng trĩu, tôi nhìn anh ta, hất thẳng chỗ cà phê còn lại trong ly vào mặt anh ta.

 

"Kỷ Thần, anh thật kinh tởm."

 

Làm xong hết thảy, tôi nắm chặt bàn tay đẫm mồ hôi, kéo thân xác rã rời nhanh chóng rời khỏi quán cà phê.

 

Về đến nhà, chiếc Rolls-Royce nổi bật kia đang đậu ở bãi đỗ xe của khu chung cư.

 

Vừa lên lầu, quả nhiên Bùi Thanh Chi đang đứng trước cửa nhà tôi, đáy mắt đầy những tia m.á.u mệt mỏi.

 

"Bùi tổng, trùng hợp thật."

 

Tôi có chút xấu hổ, lại có chút chột dạ, nhất thời không biết nên nói gì.

 

"Bùi tổng? Đêm hôm đó..."

 

Bùi Thanh Chi nhướng mày.

 

Tôi vội vàng bịt miệng anh lại, mở cửa kéo anh vào nhà.

 

Bùi Thanh Chi giam tôi vào lòng, trao một nụ hôn sâu sắc và cuồng nhiệt.

 

Mãi đến khi tôi bị anh đè xuống dưới thân, anh mới cụp mắt xuống, lạnh lẽo hỏi tôi:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Giang Mộng, cô biết có bao nhiêu người muốn có được phương thức liên lạc của tôi không?”

 

"Tại sao lại chặn tôi, cô xem tôi là cái gì?”

 

"Một công cụ giải khuây nỗi buồn, hay là vật thay thế cho chồng cũ của cô?"

 

Đôi mắt anh sâu thẳm, khiến tôi không dám nhìn thẳng.

 

Gió lớn lay động cành hoa rối bời.

 

Tôi không kìm được run rẩy, cắn lên vai anh.

 

"Nghĩ cho kỹ rồi nói."

 

Trong một khoảng thời gian sau đó, tôi và Bùi Thanh Chi duy trì một sự cân bằng.

Dưa Hấu

 

Tôi từng tận mắt chứng kiến sự quyết đoán của anh trên bàn đàm phán, dù vẻ ngoài có tao nhã đến đâu cũng không che giấu được bản chất tàn nhẫn.

 

Người như anh, chắc chắn không thiếu phụ nữ vây quanh, tôi thật sự không hiểu dụng ý của việc anh ngày nào cũng đến nhà tôi là gì.

 

Có lẽ, chỉ là tìm kiếm sự mới lạ...

 

"Muốn ăn gì? Tôi đưa em đi."

 

Bùi Thanh Chi đeo đồng hồ, cài nút áo, khôi phục vẻ ngoài lạnh lùng cao ngạo, khác hẳn con thú hoang vừa rồi.

 

"Em sao cũng được."

 

Tôi không kén ăn, Bùi Thanh Chi liền đưa tôi đến một nhà hàng cao cấp, trước đây Kỷ Thần cũng hay dẫn bạn bè đến đây.

 

"Dùng những ký ức mới để lấp đầy những hồi ức cũ, sẽ giúp em buông bỏ quá khứ."

 

Bùi Thanh Chi gọi vài món, tôi mới nhận ra, anh hiểu tôi hơn tôi tưởng.

 

"Đây là nơi anh cố ý chọn?"

 

Tôi không khỏi nghi ngờ trong lòng.

 

"Tôi hy vọng em, sau này đi đến bất cứ đâu, trong đầu cũng chỉ có mình tôi."

 

Bùi Thanh Chi cắt xong bít tết, dịu dàng đẩy về phía tôi.

 

"Bùi tổng, đừng đùa, giữa chúng ta làm gì có sau này."

 

Tôi cười gượng gạo.

 

Vẻ mặt người đàn ông trước mặt chợt lạnh đi, lộ ra vài phần cảm xúc khó đoán.

 

"Giang Mộng, em nghĩ tôi là loại người dễ dãi sao?”

 

"Em đã trêu chọc tôi, không định chịu trách nhiệm?"

 

"Bùi tổng, tôi đã ly hôn rồi."

 

Tôi thở dài.

 

"Thì sao?"

 

"Chúng ta không hợp."

 

"Khi em muốn hôn tôi, sao không nói không hợp?”

 

"Bây giờ ăn xong rồi, liền muốn phủi sạch quan hệ với tôi?"

 

Bùi Thanh Chi đứng lên, giữ chặt lưng ghế của tôi, hơi thở nóng rực phả vào mặt, đôi môi mềm mại kề sát.

 

Vẫn muốn hôn.