Tôi lười phí thời gian với ảnh ta, định bước đi thì bị anh ta kích động túm lấy cánh tay.
Ánh mắt Kỷ Thần đột ngột dừng lại ở cổ tôi, anh ta lo lắng chất vấn:
"Có phải em đã sớm lén lút qua lại với hắn rồi không?"
Tôi nhìn vẻ mặt giận dữ của Kỷ Thần, bật cười:
"Chúng ta ly hôn rồi, chuyện này liên quan gì đến anh?"
"Anh muốn hôn nhân mở, còn tôi thì không."
"Tôi và anh không phải là người cùng một loại, nên tôi chọn ly hôn.”
"Ly hôn rồi tôi muốn ở bên ai là quyền của tôi, anh quản được chắc?”
Kỷ Thần tổn thương nhìn tôi, có chút bối rối.
"Tôi không phải…”
"Tôi chưa bao giờ thật sự muốn ly hôn với anh, chúng ta quen nhau từ đại học, đã bảy năm rồi.”
"Còn ai hiểu chúng ta hơn, hợp nhau hơn chứ."
Kỷ Thần cố gắng kiềm chế cảm xúc, cúi đầu một lát, như thể đã hạ quyết tâm, ngước lên nhìn tôi, trầm giọng:
"Tôi và Lâm Hiểu Vi đã cắt đứt rồi, em cũng nên dứt khoát với người kia đi.”
"Chúng ta tái hôn, sống thật tốt.”
"Sau này tôi sẽ không làm em buồn nữa, được không?"
"Tái hôn, rồi lại chờ anh đến nói với tôi rằng anh đã gặp người khiến anh vừa gặp đã yêu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Không kìm được rung động, nhớ nhung, tò mò về cô ta.”
"Chờ anh bảo tôi đừng đặt hết tâm tư lên người anh, vì anh cảm thấy áp lực?”
"Kỷ Thần, dù có làm lại lần nữa, những chuyện đó cũng không thay đổi đâu."
Tôi vùng khỏi tay anh ta, lùi lại hai bước gọi bảo vệ.
Dao chưa đ.â.m vào người thì sẽ không biết đau.
Kỷ Thần hào phóng đề nghị hôn nhân mở, chỉ là vì chắc chắn tôi không làm loại chuyện đó.
Đến cả việc ly hôn, anh ta cũng cho rằng tôi chỉ đang giận dỗi.
Anh ta tìm lý do biện minh cho sự xao nhãng của mình, nhưng một khi lợi ích của anh ta bị xâm phạm, mọi thứ liền thay đổi.
Trời bắt đầu mưa bụi từ lúc nào không hay, Kỷ Thần vẫn đứng đó, hai tay buông thõng, nắm chặt chiếc nhẫn kim cương chưa trao.
[Trời mưa rồi, lát nữa anh đến đón em.]
Bùi Thanh Chi nhắn tin đến, tôi do dự một lát, không biết nên trả lời thế nào.
Thật ra, mối quan hệ giữa tôi và Bùi Thanh Chi hiện giờ không cần phải giấu giếm nữa.
Nhưng Kỷ Thần vừa làm ầm ĩ ở đây, thật sự có chút xấu hổ.
Suy nghĩ rất lâu, cuối cùng tôi quyết định nói rõ với anh việc Kỷ Thần đã đến.
[Vậy thì sao?]
[Anh ta đến rồi thì em không được đi à?]
[Ngoan ngoãn đợi anh.]
Tin nhắn của Bùi Thanh Chi trả lời rất nhanh, tôi nhìn khung chat mình sửa đi sửa lại, cuối cùng xóa hết, trả lời [Được].
Kỷ Thần vẫn không tài nào hiểu nổi, chỉ vỏn vẹn một tháng ngắn ngủi, giữa anh ta và tôi đã nảy sinh một khoảng cách không thể nào vượt qua.
Rõ ràng anh ta đã thỏa hiệp đến mức sẵn sàng buông bỏ hoàn toàn quá khứ, cùng tôi bắt đầu lại từ đầu.
Vậy mà tôi vẫn không hề cảm kích.
Nhìn bóng lưng tôi kiên quyết rời đi, Kỷ Thần bất lực và chán nản.
Khoảnh khắc này, anh ta chợt nhận ra, có lẽ ngay từ giây phút anh ta đồng ý ly hôn.
Giữa anh ta và tôi đã không thể quay lại được nữa rồi.
Hoặc có lẽ, còn sớm hơn thế.
Từ khi anh ta bắt đầu thấy tôi phiền phức, tẻ nhạt, thậm chí trước mặt tôi, anh ta còn thẳng thắn thừa nhận mình đã nhất kiến chung tình với người khác.
Anh ta thật sự không ngờ tôi lại trực tiếp đề nghị ly hôn.
Sao tôi lại dám như thế chứ?
Tôi vốn không có người thân, làm sao có thể rời xa anh ta?
Lúc đó anh ta chẳng buồn để ý, đinh ninh tôi sẽ quay lại cầu xin anh ta tái hôn.
Vừa hay Lâm Hiểu Vi lại có chút đeo bám, anh ta được dịp rảnh rang.
Những ngày đầu tôi dọn đi, anh ta cũng chỉ tặc lưỡi "ừ hứ".
Dưa Hấu
Nhưng sau đó, anh ta bất giác bắt đầu để ý đến tin nhắn trên điện thoại, không ngừng lướt xem trang cá nhân của tôi, cho đến khi bị chặn.
Anh ta nhớ tôi.
Nhắm mắt lại, trong đầu toàn là hình ảnh của tôi.
"Kỷ Thần, sau này chúng ta sinh hai đứa con, một đứa giống anh, một đứa giống em, có được không?"
Năm tốt nghiệp, anh ta đã nóng lòng cầu hôn tôi.
Tôi xúc động lao vào vòng tay anh ta, mơ mộng về cuộc sống ngọt ngào sau hôn nhân.
Khi đó, trong tim tôi chỉ có mình anh ta.
Giờ đây, anh ta chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng lưng tôi ngày càng khuất xa.