Hôn Nhân Mở

Chương 4



 

"Kỷ ca, thật sự không đi tìm chị dâu à?"

 

Giọng của đàn em Kỷ Thần vang lên bên ngoài phòng, tôi lập tức nín thở.

 

6

 

"Đợi đến khi nào cô ta chủ động đến nhận lỗi rồi tính."

 

Kỷ Thần lạnh lùng nói, giọng điệu có vài phần thiếu kiên nhẫn.

 

Liếc nhìn điện thoại, tôi đã chặn hết mọi cách liên lạc của anh ta, đến cả mạng xã hội cũng cho anh ta vào danh sách đen.

 

“Lần này cô ta làm mình làm mẩy quá rồi, cần phải dạy dỗ lại mới được.”

 

"Lát nữa Lâm tiểu thư sẽ đến, vẫn gọi mấy món cô ta thích chứ?"

 

"Sao cũng được, chuyện này không cần hỏi tôi."

 

Tôi vẫn chưa chủ động làm hòa với anh ta, đến mức Kỷ Thần cũng chẳng còn hứng thú với Lâm Hiểu Vi.

 

Có lẽ, ngày hôm đó ở quán cà phê, thái độ của anh ta đối với tôi có hơi quá đáng.

 

Để lần sau gặp lại, có thể cân nhắc cho anh ta một cơ hội hòa giải.

 

Sau quãng thời gian xa cách, Kỷ Thần mới nhận ra, so với những điều mới lạ bên ngoài, anh ta vẫn thích sự ổn định mà tôi mang lại hơn.

 

Anh ta và tôi vốn là một đôi trời sinh, định sẵn phải gắn bó cả đời.

 

"Đi đặt một bó hoa, hoa hồng đỏ, chín trăm chín mươi chín bông."

 

7

 

Tim tôi đập thình thịch, nghe giọng Kỷ Thần từ gần rồi lại xa dần.

 

"Chồng cũ của em ở ngay bên cạnh, có muốn qua đó xem thử không?"

 

Bùi Thanh Chi nhéo eo tôi, nhướng mày hỏi.

 

Thấy anh như vậy, tôi tặc lưỡi, cười khẽ.

 

"Được thôi, đi gặp tiền bối của anh."

 

"Giang Mộng!"

 

Bùi Thanh Chi nghiến răng, bế xốc tôi đặt lên bàn.

 

"Đừng thách thức sự kiên nhẫn của tôi."

 

Tôi hoảng hốt đạp chân loạn xạ, kêu lên:

 

"Bùi Thanh Chi, đừng có làm càn ở đây."

 

"Tôi không có hứng thú diễn trò trước mặt chồng cũ của em."

 

Bùi Thanh Chi lạnh lùng nói, rồi bế tôi về lại chỗ ngồi.

 

"Ăn đi, có thực mới vực được đạo."

 

Ý tại ngôn ngoại của anh khiến mặt tôi nóng bừng.

 

Ăn xong, tôi đứng đợi Bùi Thanh Chi ở cửa.

 

Không ngờ lại chạm mặt Kỷ Thần đang nắm tay Lâm Hiểu Vi bước ra khỏi nhà hàng.

 

"Chị, trùng hợp thật, chị đang đợi ai à?"

 

Lâm Hiểu Vi thấy tôi thì mắt sáng rỡ, cố tình dựa sát vào người Kỷ Thần.

 

Kỷ Thần dường như có điều kiêng kỵ, vội vàng buông tay Lâm Hiểu Vi ra.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Hành động này khiến Lâm Hiểu Vi bực tức, nhưng không dám trút giận lên Kỷ Thần, liền quay sang nhằm vào tôi.

 

"Chị đang đợi anh Kỷ Thần hả?"

 

"Xin lỗi nha, anh Kỷ Thần đã hứa sẽ ở bên em rồi, chắc không rảnh để ý đến chị đâu."

 

Kỷ Thần nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt nóng rực, ẩn chứa vài phần mong đợi.

 

Tôi định lùi lại tránh né.

 

Bùi Thanh Chi từ phía sau anh ta chậm rãi bước tới, khoác vai tôi.

 

"Em quen mấy người này à?"

 

Tôi trấn tĩnh lại, hờ hững liếc nhìn Kỷ Thần, nhẹ nhàng lắc đầu.

 

"Không quen, chắc bị bệnh."

 

Lâm Hiểu Vi tức giận cắn môi dậm chân.

 

Dưa Hấu

Tôi thấy lòng vô cùng sung sướng, khóe miệng cong lên.

 

Trước khi rời đi, tôi liếc thấy đôi mắt Kỷ Thần đỏ ngầu, dường như đang cố gắng kìm nén cảm xúc gì đó.

 

Ngày hôm sau đi làm, mọi người đều nhìn tôi đầy vẻ bí ẩn.

 

Tôi hơi nghi hoặc, không nhịn được huých khuỷu tay vào đồng nghiệp bên cạnh, hỏi có chuyện gì vậy.

 

"Giang Mộng, không ngờ người thừa kế Kỷ thị, Kỷ Thần lại là chồng của cậu đó.”

 

"Cậu giấu kỹ thật đấy, anh ấy đẹp trai quá đi, tớ ghen tị với cậu c.h.ế.t mất."

 

Đồng nghiệp nói một cách kích động, sau khi tôi gặng hỏi.

 

Mới biết sáng nay Kỷ Thần đã phái người đến, tặng quà cho tất cả mọi người.

 

Kỷ Thần nhờ mọi người giúp đỡ, hôm nay muốn tạo cho tôi một bất ngờ.

 

Khi trước kết hôn, anh ta bảo tôi phải giữ bí mật với bên ngoài.

 

Giờ thì ly hôn rồi, lại đột nhiên muốn cho cả thiên hạ biết.

 

"Giang Mộng, cậu mau lại đây!"

 

Một đồng nghiệp khác kích động che miệng, đứng bên cửa sổ vẫy tay lia lịa với tôi.

 

Chiếc xe thể thao của Kỷ Thần đỗ dưới lầu, cánh gió mở rộng, phô trương đến chói mắt.

 

Lúc này, anh ta vắt chéo chân, tựa người vào đầu xe, bên cạnh đặt chín trăm chín mươi chín đóa hoa hồng đỏ rực.

 

Trên bầu trời, mấy chiếc máy bay không người lái lượn vòng, treo dòng chữ tỏ tình lãng mạn.

 

Trước sự hò reo thúc giục của đám đông, tôi buộc phải xuống lầu.

 

"Mộng Mộng, anh đến đón em về nhà."

 

Kỷ Thần cầm chiếc nhẫn kim cương mới mua trên tay, ánh mắt đong đầy thâm tình.

 

"Trời ơi, chị Mộng Mộng kiếp trước chắc phải thắp hương cao lắm, lấy chồng rồi mà vẫn lãng mạn thế."

 

"Viên kim cương này to quá đi."

 

Tôi bỗng thấy châm biếm, chẳng chút kiêng dè vạch trần trò hề của Kỷ Thần.

 

"Kỷ Thần, chúng ta ly hôn rồi. Mấy trò tạo dựng hình tượng si tình này, anh nên để dành cho cô bạn gái bé bỏng của anh thì hơn."

 

Đám người tạo không khí nhìn nhau, lặng lẽ hóng chuyện.

 

Lời nói của tôi khiến Kỷ Thần mất mặt, anh ta chậm rãi thu tay về, khó chịu nói:

 

"Giang Mộng, em làm ầm ĩ đủ chưa?"