Hôn Nhân Tra Nữ

Chương 18



- Anh tưởng anh là ai?! Anh nghĩ anh là thượng đế chắc?! Anh nghĩ anh có thể tùy ý định đoạt tôi sao?!

- Anh không định đoạt em. Anh chỉ đưa sự thật ra ánh sáng. Và em sẽ phải đối mặt với nó.

Tùng bình tĩnh đáp.

- Anh sẽ phải hối hận! Anh sẽ mất hết! Tôi sẽ cho anh thấy tôi không dễ dàng bị đánh bại đâu!

Linh gào lên, hai bàn tay siết chặt thành nắm đấm.

- Em có thể thử. Nhưng anh khuyên em, đừng tốn công vô ích.

Đúng lúc đó, điện thoại của Linh trên bàn reo lên điên cuồng. Tên hiển thị: "Vân Nguyễn".

Linh vội vàng cầm lấy điện thoại, không thèm che giấu sự hoảng loạn.

- Alo! Vân! Có chuyện gì?!

Giọng Vân bên kia đầu dây run rẩy đến mức gần như không nghe rõ.

- Linh! Cứu tao! Cứu tao với! Chủ nợ... chủ nợ tìm đến nhà tao rồi! Đông lắm! Họ đập phá hết rồi!

- Cái gì?! Sao lại thế?! Mày trốn đi!

- Không kịp nữa rồi! Họ... họ nói cảnh sát cũng đang đến! Do có đơn tố cáo lừa đảo gì đó! Họ nói mày... mày bán đứng tao sao?!

Vân hét lên tuyệt vọng, xen lẫn tiếng ồn ào, tiếng đập phá.

Linh tái mét mặt mày. Cảnh sát? Tố cáo lừa đảo? Bán đứng?

- Không! Không phải tao! Mày đợi đấy!

Cô ta cúp máy, khuôn mặt trắng bệch như ma. Cô ta quay sang nhìn Tùng, ánh mắt đầy hận thù và sợ hãi.

- Anh... anh làm gì thế?! Anh tố cáo tôi?! Anh muốn g.i.ế.c tôi sao?!

- Anh muốn công bằng. Và muốn em trả giá. Cho tất cả.

Tùng đáp, giọng lạnh như băng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Linh nhìn quanh phòng, tìm đường thoát thân. Gom góp tài sản? Rút tiền? Cô ta vội vàng lấy điện thoại ra mở ứng dụng ngân hàng. Nhưng màn hình chỉ hiển thị "Tài khoản tạm thời bị phong tỏa theo yêu cầu pháp lý".

- Cái gì?!

Cô ta hét lên, ném mạnh điện thoại xuống sàn. Chiếc điện thoại vỡ tan tành.

Tuyệt vọng, Linh chạy về phía cửa chính. Chạy trốn! Phải chạy trốn ngay!

- Em đi đâu vậy?

Tùng gọi với theo, giọng anh vang lên như một lời cảnh báo.

Linh không trả lời, chỉ lao ra cửa. Nhưng khi cô ta vừa mở cửa, hai người đàn ông mặc đồng phục công an đã đứng sẵn ở đó, vẻ mặt nghiêm túc. Phía sau họ, còn có vài người khác.

Linh đứng sững lại, đôi mắt mở to vì kinh hoàng. Mọi đường lui... đã bị cắt đứt.

Tùng bước tới, đứng phía sau Linh. Anh nhìn bóng dáng cô ta, nhìn sự sụp đổ trên khuôn mặt đó.

- Giờ thì, hãy xem ai mới là kẻ phải trả giá.

Carrot Và Tịch Dương

Anh nói nhỏ, đủ để Linh nghe thấy. Đó là câu trả lời cho lời thách thức lúc nãy của cô ta.

Cuộc đời cô ta, vốn được xây dựng trên sự lừa dối và tiền bạc, đã hoàn toàn sụp đổ ngay trước mắt anh.

9

Ánh mắt Linh nhìn Tùng, đầy sợ hãi xen lẫn căm hận. Hai người công an đứng chắn ngay cửa, như những bức tường không thể vượt qua. Mọi đường lui của cô... thật sự bị cắt đứt rồi.

Tuyệt vọng dâng lên tột cùng, Linh quay phắt lại, lao về phía điện thoại vừa bị cô ném vỡ trên sàn. Cô vội vàng nhặt lấy chiếc điện thoại nứt màn hình, cố gắng bật nguồn. Vô ích. Màn hình đen ngòm. Cô cần gọi cho Vân! Cần tìm cách nào đó!

- Em... em cần đi! Em có hẹn!

Linh lắp bắp, cố gắng bước qua hai người công an.

- Mời cô bình tĩnh, cô Linh. Chúng tôi cần nói chuyện với cô một chút.

Một người công an nói, giọng điệu lịch sự nhưng kiên quyết, không nhúc nhích.

- Nói chuyện gì?! Tôi không có gì để nói hết! Tránh ra!


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com