Hôn Nhân Tra Nữ

Chương 19



Linh gào lên, vùng vẫy.

- Cô đang bị tình nghi liên quan đến một vụ lừa đảo chiếm đoạt tài sản. Mời cô về trụ sở làm rõ.

Người công an khác nói thêm, tay đã đưa ra một tờ lệnh triệu tập.

Lừa đảo chiếm đoạt tài sản?! Linh tái mét mặt. Tùng... hắn ta thật sự đã làm! Hắn tố cáo cô!

Trong cơn hoảng loạn, Linh nghĩ đến Vân. Phải cứu Vân! Hoặc ít nhất là cùng nhau tìm cách trốn thoát! Cô ta chạy lại chiếc bàn, vơ lấy chiếc iPad của Tùng, cố gắng mở khóa để tìm số Vân. Nhưng Tùng đã đổi mật khẩu. Cô điên cuồng đập đập vào màn hình.

- Anh! Mật khẩu là gì?! Nói cho tôi!

Linh quay sang hét vào mặt Tùng.

Tùng nhìn cô, khuôn mặt bình tĩnh đến đáng sợ.

- Em nghĩ anh còn cho em cơ hội liên lạc với đồng phạm sao?

Anh đáp, giọng lạnh như băng.

Đồng phạm?! Hắn nói Vân là đồng phạm?! Linh cảm thấy đầu óc quay cuồng.

- Không! Không phải đồng phạm! Anh hiểu lầm rồi!

Cô ta cố gắng biện minh yếu ớt, nhưng ngay cả cô cũng biết lời nói đó vô nghĩa thế nào.

Trong lúc đó, điện thoại Linh vẫn liên tục reo trong túi áo choàng cô vứt trên sofa. Vô số cuộc gọi nhỡ và tin nhắn. Từ Vân, từ gia đình cô, từ bạn bè...

Tuyệt vọng, Linh chạy đến chiếc két sắt nhỏ trong phòng ngủ. Bên trong có một ít tiền mặt và vài món trang sức giá trị. Cô ta vội vàng nhập mật mã. Tiếng 'tít tít' kéo dài... 'Lỗi mật khẩu'. Cô ta thử lại. Vẫn lỗi. Thử lần nữa. Vẫn lỗi. Tùng... hắn ta đã đổi mật khẩu két sắt rồi!

- Anh! Anh làm gì thế?!

Linh quay lại, ánh mắt điên cuồng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

- Anh đã nói rồi, em không có cơ hội tẩu tán tài sản.

Tùng đáp, vẻ mặt không chút cảm xúc.

Đúng lúc đó, tiếng chuông cửa lại vang lên. Lần này không phải công an. Một người giúp việc mở cửa, và bố mẹ Linh bước vào. Khuôn mặt họ đầy vẻ lo lắng và sợ hãi. Chắc là Tùng đã liên lạc với họ.

- Linh! Có chuyện gì vậy con?! Sao lại có công an ở đây?! Con làm gì thế hả?!

Mẹ Linh hét lên, chạy vội về phía con gái.

- Mẹ ơi... cứu con! Con bị oan! Anh ta... anh ta hãm hại con!

Linh lao vào lòng mẹ, khóc nức nở. Nhưng nước mắt cô ta là nước mắt của sự sợ hãi bị bắt, không phải nước mắt hối hận.

- Tùng! Chuyện này là sao?! Tại sao lại có cảnh sát ở nhà tôi?! Anh đang làm gì con gái tôi?!

Bố Linh bước tới, nhìn Tùng với ánh mắt giận dữ.

Tùng bước lại gần, vẻ mặt nghiêm nghị.

Carrot Và Tịch Dương

- Con chào hai bác. Con rất tiếc phải nói điều này... Linh... con gái hai bác... đã lừa dối con. Cô ấy kết hôn với con chỉ vì tiền, để giúp người tình đồng giới trả nợ. Con đã có đủ bằng chứng không thể chối cãi.

Anh nói một cách rõ ràng, rành mạch, khiến bố mẹ Linh như sét đánh ngang tai.

- Lừa dối? Tiền? Người tình? Anh nói bậy bạ gì thế?! Con gái tôi không bao giờ làm chuyện đó!

Mẹ Linh hét lên.

- Bằng chứng đây ạ. Sao kê ngân hàng, ghi âm cuộc gọi, tin nhắn... Con đã gửi cho luật sư của con và cả cơ quan điều tra.

Tùng đưa cho bố Linh một tập tài liệu mỏng. Bố Linh run rẩy cầm lấy, lật xem. Khuôn mặt ông dần biến sắc.

- Không thể nào... không thể nào là thật được...

Ông lẩm bẩm.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com