Những ngày sau phiên tòa, Tùng không vội vàng quay trở lại guồng quay công việc. Anh cho phép bản thân được nghỉ ngơi. Anh đặt vé máy bay đến một đất nước xa lạ, nơi không ai biết anh là ai. Anh đi dạo trên những bãi biển vắng, leo lên những ngọn núi hùng vĩ, hít thở không khí trong lành.
Anh ngồi một mình trong quán cà phê nhỏ ven đường, nhìn dòng người qua lại. Anh suy ngẫm về quãng thời gian vừa qua. Về tình yêu chân thành anh đã trao đi. Về sự lừa dối tàn nhẫn anh đã nhận lại. Về nỗi đau tưởng chừng không thể vượt qua.
"Tại sao mình lại dễ dàng tin người đến vậy?" anh tự hỏi, nhấp một ngụm cà phê đắng. "Tại sao lại không nhận ra sự giả tạo đó sớm hơn?"
Nhưng rồi, anh lại nghĩ khác. "Không phải mình ngốc," anh thầm nhủ. "Chỉ là mình đã yêu quá chân thành. Mình tin vào những điều tốt đẹp ở cô ấy, những điều... thực chất không tồn tại."
Anh không hối hận vì đã yêu. Anh chỉ hối hận vì đã yêu sai người, đặt niềm tin vào nhầm chỗ. Bài học này... quá đắt giá, nhưng cần thiết. Nó đã khiến anh trưởng thành hơn, lý trí hơn, và quan trọng nhất, nhận ra giá trị thực của những điều không thể mua bằng tiền: sự chân thành, lòng tốt, và tình yêu đích thực.
Công việc kinh doanh của Tùng không những không bị ảnh hưởng bởi vụ bê bối ly hôn, mà còn củng cố thêm hình ảnh của anh trong mắt đối tác. Anh được xem là một người đàn ông mạnh mẽ, quyết đoán, không dung thứ cho sự dối trá, dù đó là người thân cận nhất. Điều này làm tăng thêm uy tín của công ty.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tùng dần tìm lại sự bình yên trong cuộc sống. Anh dành nhiều thời gian hơn cho bố mẹ, những người đã luôn ở bên cạnh, lo lắng và động viên anh. Anh gặp gỡ bạn bè, những người đã không quay lưng lại với anh khi mọi chuyện vỡ lở. Sự ấm áp từ gia đình và bạn bè chân thành như liều thuốc xoa dịu vết thương lòng của anh.
Anh vẫn làm việc, vẫn phát triển sự nghiệp, nhưng không còn bị cuốn theo vòng xoáy của tiền bạc và địa vị một cách mù quáng nữa. Anh biết, những thứ đó quan trọng, nhưng không phải là tất cả. Hạnh phúc thật sự đến từ bên trong, từ những mối quan hệ chân thật.
Một ngày nọ, trong một buổi triển lãm nghệ thuật, Tùng tình cờ trò chuyện với một người phụ nữ. Cô ấy không quá xinh đẹp lộng lẫy như Linh, nhưng có một sự điềm đạm, thông minh và ánh mắt rất chân thật. Họ nói về nghệ thuật, về cuộc sống, về những điều giản dị. Cô ấy không hỏi về công việc của anh, không quan tâm đến tài sản của anh. Cô ấy chỉ quan tâm đến những suy nghĩ, cảm xúc của anh.
Cuộc gặp gỡ đó có thể chỉ là thoáng qua, hoặc có thể là khởi đầu của một điều gì đó mới mẻ. Tùng không chắc. Nhưng anh biết, trái tim anh, dù đã bị tổn thương, vẫn chưa chai sạn. Anh đã sẵn sàng mở lòng một lần nữa, nhưng lần này, anh sẽ nhìn rõ hơn, cảm nhận kỹ hơn, và không bao giờ để bản thân bị lừa dối bởi những lớp vỏ hào nhoáng nữa.
Anh đã "Gương vỡ lại lành". Chiếc gương cuộc đời anh đã bị đập vỡ tan tành bởi bàn tay của người anh yêu nhất. Nhưng anh đã tự nhặt nhạnh từng mảnh vỡ, ghép nối lại, dù vết nứt vẫn còn đó như một lời nhắc nhở. Nó không còn là chiếc gương hoàn hảo ban đầu, nhưng nó vững chắc hơn, và phản chiếu một hình ảnh Tùng mạnh mẽ hơn, tỉnh táo hơn.
Carrot Và Tịch Dương
Anh đứng trên ban công penthouse, nhìn ra thành phố lấp lánh ánh đèn, như cái đêm định mệnh một năm về trước. Gió thổi nhẹ qua mái tóc anh, mang theo hơi lạnh của đêm. Anh biết, phía trước là con đường mới, nơi anh có thể tìm thấy hạnh phúc chân thật, không còn những vở kịch và dối trá.
Anh đã 'Gương vỡ lại lành', nhưng không phải với người đã làm vỡ nó.