Hôn Nhân Tra Nữ

Chương 7



Ánh đèn pha lê lấp lánh chiếu rọi sảnh tiệc sang trọng. Tùng nắm tay Linh bước vào buổi đấu giá từ thiện. Linh diện bộ váy dạ hội lộng lẫy, nở nụ cười quyến rũ với mọi người xung quanh. Cô khéo léo giới thiệu Tùng với các nhân vật m.á.u mặt trong giới kinh doanh và thượng lưu. Tùng giữ vẻ lịch lãm, điềm đạm, đáp lại bằng những cái bắt tay và lời chào xã giao. Dưới vỏ bọc hào nhoáng đó, anh cảm thấy một sự trống rỗng lạnh lẽo. Tất cả là giả tạo.

Cuộc đấu giá bắt đầu. Đến lượt một bức tranh cổ được giới thiệu. Người dẫn trình ca ngợi giá trị nghệ thuật và ý nghĩa nhân văn của nó. Linh bỗng giơ tay ra hiệu, đưa ra mức giá khởi điểm khiến cả khán phòng xôn xao. Mức giá đó... thật sự rất cao.

Tùng khẽ nhíu mày. Anh biết giá trị thực của bức tranh không đến mức đó. Linh đang làm gì vậy?

Các đại gia khác bắt đầu cạnh tranh, đẩy mức giá lên cao chóng mặt. Linh không hề do dự, liên tục đưa ra những mức giá cao hơn, đôi mắt lấp lánh sự háo thắng. Giá tranh vọt lên một con số khổng lồ, vượt xa giá trị thị trường, vượt xa cả khả năng tài chính Linh có thể tự chi trả.

Cả khán phòng hướng mắt về phía Linh. Cô cười duyên dáng, nhưng Tùng nhận ra sự căng thẳng ẩn dưới nụ cười đó. Cô quay sang nhìn anh, ánh mắt cầu xin lẫn ra lệnh. Cô muốn anh trả tiền. Muốn anh "giúp đỡ" cô không bị mất mặt trước đám đông này. Một màn "rung cây nhát khỉ" công khai.

Tùng nhìn sâu vào đôi mắt cô, đôi mắt vẫn đẹp, nhưng không còn chút tình cảm chân thành nào. Anh hít một hơi thật sâu, nén xuống cơn giận đang sôi sục. Anh không thể để cô ta làm càn. Nhưng cũng không thể để cô ta dễ dàng bẽ mặt mình ở đây.

Anh nở một nụ cười, một nụ cười khiến Linh cảm thấy hơi bất an. Anh đứng dậy, cầm lấy micro từ tay người dẫn trình trong sự ngạc nhiên của mọi người.

- Xin chào quý vị. Tôi là Tùng, chồng của Linh.

Anh dừng lại một chút, ánh mắt quét qua Linh đang đứng cạnh.

- Vợ tôi có một tấm lòng vàng. Cô ấy luôn quan tâm đến các hoạt động từ thiện. Tuy nhiên...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Giọng anh bỗng trở nên điềm đạm, nhưng từng lời nói lại như gõ vào tai Linh.

- ...là một doanh nhân, tôi nghĩ chúng ta cần nhìn nhận mọi thứ một cách lý trí. Giá trị thực của bức tranh này, theo các chuyên gia thẩm định uy tín mà tôi biết, không xứng đáng với con số đấu giá hiện tại.

Carrot Và Tịch Dương

Cả khán phòng xì xào. Khuôn mặt Linh trắng bệch.

- Làm từ thiện là tốt, và chúng tôi sẵn lòng đóng góp một khoản tương đương, thậm chí nhiều hơn, vào quỹ từ thiện mà không cần thông qua việc đấu giá vượt giá trị thực của món đồ. Em yêu à, làm từ thiện là giúp đỡ người khác bằng tấm lòng, chứ không phải là vung tiền chỉ để mua lấy hư danh.

Anh nói, giọng hơi lớn đủ để mọi người xung quanh nghe thấy, rồi trao lại micro và ngồi xuống.

Khuôn mặt Linh tái mét. Cô muốn phản bác, muốn hét lên rằng anh làm cô bẽ mặt, nhưng trước đám đông, cô chỉ có thể giữ nụ cười cứng nhắc. Ánh mắt cô nhìn anh đầy lửa giận.

Về đến nhà, cánh cửa vừa đóng lại, sự bình yên giả tạo sụp đổ.

- Anh làm cái quái gì thế?!

Linh hét lên, vứt chiếc túi xách hàng hiệu xuống sàn.

- Anh làm tôi bẽ mặt trước tất cả mọi người! Anh muốn gì?!

- Anh muốn em tỉnh táo lại.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com