Tùng đáp, giọng lạnh lùng. Anh cởi áo vest, treo lên mắc một cách cẩn thận.
- Em định vung vài tỷ chỉ để mua một thứ không đáng giá, chỉ vì sĩ diện hão huyền của em. Tiền của anh không phải là giấy lộn để em ném qua cửa sổ như thế.
- Sĩ diện?! Đó là bộ mặt của tôi! Của anh!
Linh tức giận bước lại gần anh.
- Anh keo kiệt vừa thôi! Vài tỷ với anh đáng là gì?!
- Vài tỷ với anh là mồ hôi, là công sức. Không phải để em đem đi mua vui hoặc phục vụ cho những mục đích khuất tất của em.
Tùng nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt sắc bén. "Sao anh ta lại nhìn mình như thế?" Linh hơi chùn lại trước ánh mắt đó.
- Anh... anh đang nói cái gì vậy? Mục đích khuất tất gì? Anh không tin tôi sao?
Cô lại bắt đầu diễn màn đáng thương, đôi mắt ngấn nước.
- Tin em? Sau những gì anh đã thấy?
Tùng khẽ cười lạnh, nụ cười không hề chạm tới mắt.
Linh sững sờ. "Hắn thấy gì? Anh ta biết rồi sao?" Sự sợ hãi thoáng qua trong mắt cô, nhưng rồi nhanh chóng bị che giấu bởi sự tức giận.
- Anh đúng là đồ tồi! Anh thay đổi rồi! Anh không còn yêu tôi nữa! Anh chỉ quan tâm đến tiền!
Cô quay đi, bước nhanh vào phòng ngủ.
Carrot Và Tịch Dương
Trong lúc đó, Tùng vẫn tiếp tục công việc thu thập bằng chứng của mình. Màn hình máy tính anh mở email của Linh. Một email được gửi cho Vân, bàn bạc chi tiết về "kịch bản" lừa Tùng mua căn biệt thự, lý do "gia đình khó khăn", và cả vụ đấu giá đêm nay.
*... Em đã cố dàn cảnh ở buổi đấu giá rồi, nhưng lão già đó (ý nói Tùng?) lại khôn ranh bất ngờ, không chịu móc hầu bao. Bẽ mặt c.h.ế.t đi được.*
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
*Giờ tính sao? Chủ nợ thúc quá rồi Linh ơi! Tao sợ lắm! Hay là... hay là mày ly hôn luôn đi? Hốt trọn một mẻ bồi thường rồi mình đi xa.*
*Ly hôn? Tao cũng nghĩ đến rồi. Nhưng phải tìm cách lấy được nhiều nhất. Anh ta giàu thế kia mà. Cứ từ từ...*
Tùng đọc, lòng càng thêm lạnh lẽo. "Lão già khôn ranh"? "Móc hầu bao"? "Hốt trọn một mẻ"? Hóa ra đây mới là bộ mặt thật của cô ta. Không có chút do dự hay tội lỗi nào.
Điện thoại Tùng rung lên. Một tin nhắn mới được chuyển tiếp từ điện thoại Linh.
[Vân Nguyễn]: Mày còn chần chừ gì nữa! Tao không đợi được đâu! Ly hôn đi Linh! Đòi chia đôi tài sản! Nhanh lên!
Ánh mắt Tùng lóe lên tia nguy hiểm. "Ly hôn ư?" Anh thầm nhếch mép.
Linh, cô nhìn Tùng với ánh mắt vừa tức giận vừa dò xét. "Anh thay đổi rồi," cô nói nhỏ.
Tùng chỉ cười lạnh trong lòng. Đúng, anh thay đổi rồi. Nhưng không phải theo cách em muốn. Ván cờ này, anh sẽ là người đi bước cuối cùng.
5
Áp lực từ Vân có vẻ đã lên đến đỉnh điểm, khiến Linh không còn kiên nhẫn với những màn kịch "nhẹ nhàng" nữa. Cô quyết định đẩy nhanh tiến độ, đi thẳng vào vấn đề chính.
Một buổi sáng cuối tuần, khi Tùng đang xem xét các báo cáo tài chính, Linh bước vào phòng làm việc của anh. Không còn vẻ dịu dàng hay lãng mạn giả tạo, cô cầm theo một tập giấy tờ, vẻ mặt nghiêm túc đến lạ.
- Tùng, chúng ta cần nói chuyện nghiêm túc.
Cô đặt tập giấy xuống bàn anh. Tùng khẽ nhướng mày. "Nghiêm túc sao? Cuối cùng cũng chịu tháo mặt nạ rồi à?"
- Chuyện gì vậy em yêu? Trông em có vẻ... căng thẳng.
Tùng nói, giọng bình thản, nhưng ánh mắt anh quan sát từng cử chỉ nhỏ nhất của cô.