Hôn Phu Hãm Tài

Chương 8



Chi bằng dùng lòng tự trọng rẻ mạt của bọn chúng để đổi lấy chút lợi ích thiết thực.

 

Tôi xoa xoa thái dương đau nhức, bước xuống xe.

 

"Hẹn gặp lại, thiếu gia."

 

Kim Thời cười khổ một tiếng rồi lái xe đi. Liếc mắt thấy Lâm Trạch nghiến răng nghiến lợi vì hận, tôi yên tâm hẳn.

 

Chỉ trong vòng hai ngày ngắn ngủi, Lâm Trạch đã tiều tụy đi nhiều, tóc tai rối bời.

 

"Ý em là sao hả Điền Uyển? Nhanh như vậy đã tìm được chỗ dựa mới rồi sao?"

 

Tôi cười nhạt: "Chỗ dựa mới nào? Tôi và Kim thiếu gia chỉ là bạn bè. Còn anh, cái loại cặn bã hạ thuốc tôi, có ý đồ xấu xa với tôi thì có tư cách gì mà hỏi tôi?"

 

Sắc mặt Lâm Trạch lập tức trở nên khó coi: "Đều là hiểu lầm cả thôi, hiểu lầm cả thôi mà."

 

Mẹ Lâm thấy tình hình không ổn, vội nắm lấy tay tôi an ủi. Tôi hất mạnh tay bà ta ra, tiện tay giáng một cái tát như trời giáng lên mặt bà ta.

 

Mu bàn tay truyền đến từng cơn tê dại, nhưng trong lòng tôi lại vô cùng hả hê. Mẹ Lâm ôm mặt, trợn tròn mắt nhìn tôi đầy vẻ không thể tin nổi.

 

Tôi nhướn mày nói: "Mải nói đến anh ta quên mất còn có bà nữa. Bà không chỉ hạ thuốc tôi mà còn muốn đợi Lâm Trạch chơi chán rồi vứt tôi cho đám côn đồ kia đúng không?"

 

Sắc mặt Lâm Trạch càng trở nên khó coi hơn: "Mẹ, mẹ..."

 

Sau khi nhìn thấy vẻ mặt giả tạo của mẹ mình, anh ta trực tiếp từ bỏ ý định hỏi cho ra lẽ. Anh ta thở dài một hơi, giọng điệu dịu hẳn xuống: "Uyển Uyển, chuyện này chắc chắn là có hiểu lầm. Anh và mẹ đều là vì quá yêu em, lo lắng em bị người khác lừa gạt nên mới nghĩ ra cách này. Những gì em nghe được cũng chỉ là mẹ anh nhất thời nóng giận nói bậy thôi. Bọn anh là muốn bảo vệ em, em tin bọn anh đi."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tôi bật cười thành tiếng, nhìn thẳng vào mắt Lâm Trạch: "Anh nghĩ tôi sẽ bỏ qua chuyện này dễ dàng như vậy sao?"

 

Lâm Trạch thoáng giằng co.

 

"Dù sao chúng ta cũng là người một nhà, em hiểu chuyện một chút đi, đừng làm ầm ĩ lên cho xấu mặt. Hơn nữa, em cũng không có bằng chứng mà đúng không?"

 

Đúng là chuyện vô lý, con mẹ nó mở cửa cho vô lý, vô lý đến tận cùng.

 

Tôi lấy máy ghi âm từ trong túi xách ra, vặn âm lượng lớn nhất: "Sao hả? Không ngờ tới đúng không?"

 

Lâm Trạch và mẹ anh ta lập tức tái mét mặt mày, mẹ Lâm còn run rẩy suýt ngã, may mà Lâm Trạch nhanh tay đỡ được.

 

"Đây mới chỉ là ghi âm thôi, hôm đó tôi còn mang theo cả camera giấu kín nữa đấy, cái trâm cài áo đặt làm tốn bao nhiêu tiền quả nhiên là có ích."

 

Lâm Trạch hằn học nhìn tôi, một lúc sau, cúi gằm mặt xuống: "Uyển Uyển, em nhất định phải làm đến nước này sao? Đến bây giờ tôi mới nhận ra, em mới là người m.á.u lạnh nhất."

 

Tôi cười khẩy một tiếng: "Anh nói tôi m.á.u lạnh? Dựa vào một tờ hôn ước, cái đứa con riêng là anh đáng lẽ đã bị người ta hại c.h.ế.t không những sống sót mà còn sống sung sướng, vẻ vang. Còn nhà họ Điền chúng tôi, nhà họ Điền một tay nâng đỡ anh, lại bị anh chà đạp dưới chân, chẳng khác nào một đống bùn nhơ. Đúng vậy, đáng lẽ tôi phải m.á.u lạnh hơn một chút, cũng không đến nỗi để hai con sói mắt trắng các người lợi dụng!"

 

Tôi vỗ vỗ má trắng bệch của Lâm Trạch, rồi ghê tởm lau tay lên bộ quần áo xộc xệch anh ta đang mặc: "Hai người tốt nhất nên nghĩ xem làm thế nào để lấy lòng tôi, để tôi không báo cảnh sát, dù sao bây giờ cũng là thời điểm then chốt, Lâm Hiểu lại vừa cứu tôi một mạng."

 

Giọng tôi mang theo chút tiếc nuối, đợi đến khi Lâm Trạch hiểu ra ý tôi, tôi mới bật cười thành tiếng.

 

Hai người thất thểu rời đi.

 

Buổi tối, ông cụ Lâm gọi điện thoại, lời lẽ đều tỏ vẻ tiếc nuối về việc hủy hôn, hy vọng tôi có thể suy nghĩ lại.

 

Đương nhiên tôi uyển chuyển từ chối, người có phúc không nên bước chân vào cửa nhà vô phúc.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com