"Uyển Uyển, giữa chúng ta, thật sự không còn cơ hội nào nữa sao?"
Lâm Trạch bất lực nắm chặt vạt áo vest. Tôi nắm lấy tay nắm cửa, không trả lời, cẩn thận suy nghĩ xem còn có thể moi móc được gì từ Lâm Trạch nữa.
Anh ta như nhìn thấy ánh sáng cuối đường hầm, vội vàng nói: "Đợi khi anh nắm quyền ở nhà họ Lâm, anh nhất định sẽ tiếp quản tốt nhà họ Điền, tuyệt đối sẽ không như trước đây nữa, em cho anh một cơ hội được không?"
Tôi xoay người lại, cất giọng chế giễu: "Lâm Trạch, anh có muốn đánh cược không? Cược rằng tôi sẽ đưa nhà họ Điền khôi phục lại vinh quang ngày xưa, còn anh sẽ bị nhà họ Lâm đá ra khỏi cửa."
Tôi nghiêng đầu, mỉm cười nhẹ nhàng: "Thế nào?"
Lâm Trạch cắn môi, nhìn tôi chằm chằm: "Em là con gái, không thể làm được đâu. Em nghe anh đi, anh nhất định sẽ bảo vệ tốt cho em và nhà họ Điền."
Tôi nhếch mép, "ầm" một tiếng đóng sầm cửa lại.
"Vậy thì cứ chờ xem."
Dù sao tôi cũng chưa nói sẽ tha cho anh ta.
Ra khỏi công ty, tôi lên xe đến điểm hẹn với Lâm Hiểu. Thấy tôi xuất hiện, vẻ mặt anh ta rõ ràng dịu đi nhiều.
Lâm Hiểu ân cần kéo ghế cho tôi, đợi tôi ngồi xuống rồi mới bắt đầu nói chuyện.
"Tôi thấy Lâm Trạch tìm cô, tôi còn tưởng cô sẽ không đến."
Tôi mỉm cười đáp: "Trước đây đến nhà họ Lâm, chỉ có anh là không gây khó dễ cho tôi, tôi vẫn nhớ. Tuy nhà họ Lâm chẳng có gì tốt đẹp, nhưng anh quả thật không phải là người xấu."
Khóe miệng Lâm Hiểu khẽ cứng lại: "Cô nói chuyện đúng là ngày càng đặc biệt."
Tôi nhấp một ngụm đồ uống: "Cảm ơn đã khen."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Cô định khi nào ra tay, tôi sẽ phối hợp với cô."
Lâm Hiểu suy nghĩ một lát rồi đưa cho tôi một bản kế hoạch chi tiết đến mức tôi chẳng muốn đọc. Chữ quá nhiều, nhìn vào chỉ thấy buồn ngủ.
Lâm Hiểu ngại ngùng cười: "Xin lỗi cô, ông nội không tin tưởng tôi lắm, tôi phải chuẩn bị nhiều phương án dự phòng."
Tôi tùy tiện lật vài trang, kế hoạch thì chu toàn đấy, nhưng tỷ lệ thành công lại không cao.
"Chỉ có thế này thôi sao? Anh muốn tôi đặt cược tất cả vào anh à? Anh không có chút thế lực riêng nào sao?"
Lâm Hiểu thở dài một tiếng: “ Những cuộc tranh giành ở trên cao thường chỉ đẩy những người dân thường xuống đáy... Tôi..."
Tôi nhướn mày: "Không ngờ anh cũng giả tạo ra phết đấy."
Lâm Hiểu bị tôi làm cho nghẹn lời. Tôi mặc kệ anh ta, nói tiếp: "Tôi có hai thứ trong tay có thể đảm bảo anh thành công, nhưng tôi muốn 10% cổ phần của Lâm thị."
Lâm Hiểu kinh ngạc đến mức sặc cả nước uống ra bàn. Tiếc thật, bánh kem không ăn được nữa rồi. Đây chính là nỗi khổ của việc giảm cân bất đắc dĩ sao?
"Cô điên rồi! 10%!"
Tôi ngả người ra sau ghế, lạnh lùng gật đầu: "Đúng vậy, 10%, dù sao tôi cũng có một người bạn là người của nhà họ Kim."
Lâm Hiểu bất lực cười: "Vậy cô có nói với cậu ta rằng tôi cũng có một người bạn là người của nhà họ Lâm không?"
Bị vạch trần rồi, chuyện nhỏ.
“Tận dụng hết công suất thôi mà, ai cũng như ai."
Đối với sự thẳng thắn của tôi, Lâm Hiểu có chút kinh ngạc nhưng không nhiều.
Anh ta đưa tay ra: "Hợp tác vui vẻ."
Tôi cười rạng rỡ, nắm lấy bàn tay của người giàu có: "Hợp tác vui vẻ."
Tôi đưa cho Lâm Hiểu tài liệu giám định ADN của Lâm Trạch và video ghi âm chứng minh anh ta có ý đồ bất chính với tôi, còn tặng kèm thêm một vài bằng chứng Lâm Trạch đạo đức suy đồi, không ngừng lăng nhăng.
Tôi thật sự là một người tốt.
Lúc sắp đi, Lâm Hiểu gọi giật tôi lại: "Điền Uyển, thật ra hôm nay tôi vốn định bàn với cô về chuyện liên hôn thương mại, là tôi thiển cận quá. Lần trước ở Đông thành tôi cũng coi như có công cứu Kiều Duyệt, sau này nếu ra tay, cô đừng quá tàn nhẫn với tôi."