Khóe môi Mạnh Trường Sách khẽ nhếch, trong mắt lấp lánh ánh dịu dàng hiếm thấy: “Tạ tổ mẫu thành toàn. A Ninh, nàng có nguyện ý...”
Hắn đầy bất an nhìn ta.
Ta thoáng động lòng, liếc sang phu nhân—gương mặt đầy hổ thẹn và im lặng.
“A Ninh, nếu con nguyện ý, hãy cho Trường Sách một cơ hội.”
Bàn tay Mạnh Trường Sách nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, đây là lần đầu ta thấy vị thế tử lạnh lùng kia hiện ra ánh mắt tha thiết đến vậy—là biểu cảm của kẻ cầu mà chưa được.
“A Ninh... nguyện thử một lần.” Ta muốn cho đứa trẻ trong bụng một người cha.
Lão phu nhân hừ lạnh: “Năm xưa bảo cưới, ngươi không chịu, bây giờ lại vội vàng. Mau dọn dẹp đống bòng bong ngoài kia rồi mới tính chuyện thành thân, bằng không, đứa nhỏ trong bụng sẽ theo A Ninh lập phủ riêng, ta tuyệt không thiên vị.”
Hắn từng được bảo cưới ta?
Ta ngạc nhiên không thôi—chuyện đó xảy ra khi nào?
Thẩm lão gia vì chuyện hôn sự bị phá rối mà phẫn nộ, đệ đơn lên ngự sử đài. Nhưng kinh thành từ lâu đã đồn râm ran chuyện l.o.ạ.n l.u.â.n giữa Thẩm Trường Khanh và Thẩm Như, hơn nữa còn thêm thắt, thêu dệt sinh động như thật.
Hoàng thượng tức giận, chỉ trích Thẩm lão gia không biết dạy con, lệnh ông ta cáo bệnh nghỉ ba tháng, sau đó mới được lên triều lại.
Thẩm lão gia tức giận bỏ về, lập tức đưa Thẩm Như nửa sống nửa c.h.ế.t đến chốn trang ngoài thành, gấp rút gả nàng cho một nông dân.
Khi cái thai trong bụng ta được năm tháng, nghe nói Thẩm Trường Khanh dẫn Thẩm Như bỏ trốn.
Người nông dân kia vốn không muốn nuôi một tiểu thư mù lòa, tính tình thất thường, thỉnh thoảng còn say rượu đánh người. Thẩm Như sai người cầu cứu Thẩm Trường Khanh, cuối cùng hai người bỏ trốn cùng nhau.
Mạnh Trường Sách kể ta nghe—Thẩm Trường Khanh đối đãi Thẩm Như cực kỳ chu đáo. Đường đường là thế tử thế gia, tay không quen việc nặng, vậy mà vì nàng ta, cam tâm dãi nắng dầm mưa, bán tranh chữ nuôi sống cả hai.
Ta hỏi: “Chàng nói những điều đó làm gì?”
Hắn chột dạ lại ngang ngược: “Để nàng nhìn rõ ai mới là con sói khoác da cừu.”
Ta tức giận đến mức đá hắn lăn khỏi giường, sai Vũ Phán khóa cửa nhốt hắn bên ngoài.
Mạnh Trường Sách thâm hiểm hay thù dai, thường dẫn Hắc Giáp quân đến gần sạp tranh của Thẩm Trường Khanh “tuần tra”, miệng thì ôn lại chuyện cũ, nhưng người khác chỉ cần thấy giáp binh là sợ mất vía, đừng nói đến chuyện mua bán.
Chưa đến nửa tháng, sạp tranh vắng khách, Thẩm Trường Khanh và Thẩm Như vì chuyện tiền nong sinh hoạt mà cãi nhau nhiều lần, cuối cùng hắn bỏ lại nàng ở miếu hoang rồi bỏ đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mạnh Trường Sách sai người đưa Thẩm Như—bị đám ăn mày làm nhục suốt ba ngày ba đêm—trả lại cho Thẩm phủ. Trước mặt dân chúng, hắn công khai xác nhận chuyện bỏ trốn của hai người, còn ném xuống mười lượng bạc: “Chúc mừng phủ Thông Phán lại sắp có hỷ sự, hôm khác ta sẽ dẫn bằng hữu đến uống rượu mừng.”
Chuyện này đến tai hoàng thượng—là Mạnh Trường Sách “vô tình” nhắc tới. Thẩm lão gia đành phải chịu nhục, biến đứa con gái nuôi thành con dâu.
Trước ngày thành thân, Thẩm Trường Khanh uống rượu say khướt, đến cửa Hầu phủ làm loạn, đòi gặp ta.
Mạnh Trường Sách đè hắn ngay tại cổng: “Ngươi không lo ở nhà chuẩn bị, lại chạy sang Hầu phủ đòi người là thế nào?”
“Nếu không có ngươi, A Ninh đã là thê tử của ta từ lâu rồi!”
“Nếu không có ta, ngươi căn bản đã chẳng có cơ hội dính dáng đến A Ninh. Thẩm gia ham quyền thế, lấy hôn sự làm điều kiện trao đổi, mà ngươi chưa từng thật lòng đối đãi với nàng.” Mạnh Trường Sách cười khinh miệt, ánh mắt lạnh lùng như băng. “Dù A Ninh có gả đi, đời này nàng cũng chỉ có thể là người của ta!”
Mắt Thẩm Trường Khanh đỏ rực vì giận, còn muốn gào lên, nhưng vì ngày mai chính là ngày Thẩm phủ thành thân, Mạnh Trường Sách dứt khoát ra lệnh cho người đánh ngất hắn, rồi ném về phủ.
Năm tháng sau, ta sinh một bé trai, đặt tên là Mạnh Khuynh Ninh.
Thẩm Như thì mãi vẫn không thể mang thai. Thẩm Trường Khanh vì tranh cãi với nàng hàng ngày mà trở thành trò cười trong chốn kinh thành.
Thẩm phu nhân vì lo chuyện nối dõi, đành thu thêm ba phòng thiếp cho con trai, thế nhưng vẫn không có tin tức gì.
Mạnh Trường Sách bế Khuynh Ninh, cười nhạt: “Dù hắn có thu cả kỹ viện về làm thiếp cũng chưa chắc sinh được mống nào.”
Ta hỏi hắn: “Vì sao vậy?”
Hắn ôm con, ôm luôn cả ta vào lòng: “Có lẽ là hắn... không được. May mà A Ninh gả cho ta.”
Không được? Vậy Thẩm Như sao lại mang thai được?
Chẳng lẽ... là con của người khác?
Cả đêm ta trăn trở suy nghĩ về điều đó.
Đêm ấy, Mạnh Trường Sách nghiêm nghị kéo ta xoay người lại, trong đôi mắt là muôn vàn vì sao: “A Ninh, đừng lo chuyện người khác có được hay không, nàng chỉ cần biết tướng công của nàng... thì được là đủ rồi.”
[Phiên ngoại – Mạnh Trường Sách]
Tổ mẫu bảo ta đến Dự Châu đón con gái của cô cô về, nghe nói là một tiểu thư yếu ớt. Ta lười phiền phức, định sai người đi thay, nhưng tổ mẫu kiên quyết bắt ta tự đi. Bà nói: “Cả nhà cô ngươi đều không còn, ngươi đi là để báo thù, tiện tay mang người về.”