Hôn Phu Thế Tử Lục Tìm Ta

Chương 13: Hôn Phu Thế Tử Lục Tìm Ta



Dự Châu không xa, đến nơi lại đúng lúc gặp chuyện.

Một đám côn đồ đến đòi nợ.

Tiểu cô nương dáng người mềm mại, mặt hoa da phấn, ánh mắt lấp lánh ngấn lệ, tay cầm cây gậy to hơn cả cổ tay, run rẩy chắn trước nhóm nha hoàn: “Đừng lại gần! Nếu không đừng trách ta không khách khí!”

“Không khách khí?” Tên đầu sỏ cười to, “Nợ tiền phải trả tiền là lẽ thường. Cô nương định không khách khí thế nào đây?”

“Nếu không có tiền, có thể lấy thân trả nợ. Ta nghĩ chưa tới nửa tháng đã thành hoa khôi phố Dự Châu. Nhìn ngươi, như hồ ly tinh vậy—Xuân Hồng Lầu chắc chắn sẽ tranh giành.”

“Ngươi câm miệng! Cha mẹ ta khi còn sống đã trả hết nợ, các ngươi còn đến quấy nhiễu, đừng trách ta báo quan!”

“Trả rồi?” Hắn cười lạnh, “Trả gốc thôi, còn lãi? Chúng ta có giấy tờ rõ ràng, ngươi có kêu lên triều đình cũng vậy thôi.”

“Các ngươi... thật quá đáng!”

Gã kia lập tức áp sát.

Ta vốn tưởng cô cô và cả nhà là do làm việc bất chính nên tự sát. Nhưng cảnh tượng trước mắt nói rõ—đó là bị ép đến đường cùng.

Cô nương bị giật mất gậy, lùi dần từng bước, rồi lấy trâm cài tóc kề lên cổ mình.

Gã côn đồ lùi lại, cười nham hiểm: “Đừng làm đau mình, ta sẽ đau lòng. Ba ngày sau không có tiền, thì ngoan ngoãn theo ta. Không muốn đến kỹ viện, có thể làm thiếp thứ mười ba của ta. Một mình ta cưng chiều, đỡ vất vả.”

Ta nhìn ánh mắt tuyệt vọng của nàng, như con nai nhỏ bị dồn đến đường cùng.

Vậy mà sau khi bọn chúng đi, nàng lại đem giấy bán thân trả cho các hạ nhân, bảo họ rời đi.

Chỉ còn một nha hoàn tên Vũ Phán—kiên quyết không chịu rời.

Một chủ một tớ ôm nhau khóc nức nở—không còn chút mạnh mẽ nào như lúc trước.

Ta cho tùy tùng đi theo lũ côn đồ điều tra. Vừa quất vài roi, bọn chúng khai hết.

Hóa ra do ghen ghét sản nghiệp nhà họ Ninh, bọn chúng âm mưu phá sản rồi gài bẫy nợ lãi cắt cổ. Gia đình cô cô đã trả rất nhiều, nhưng không cách nào thoát, đành chọn cái chết. Trước khi mất, cô cô gửi thư cầu cứu đến Hầu phủ.

Ta cho xử trảm hết lũ ác nhân, tài sản trả lại cho nàng.

Coi như ta đã vì nàng mà lấy lại công bằng.

Đúng lúc hoàng thượng có việc khẩn triệu hồi, ta phải quay về trước. Việc đưa nàng về kinh, giao lại cho tùy tùng xử lý.

Tùy tùng đi chậm, đoạn đường ba ngày mà kéo dài tới mười ngày.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chắc do thân thể nàng yếu, lại chưa từng đi xa, không quen đường xá, khí hậu.

Sau khi trở về, ta kể lại mọi chuyện với tổ mẫu. Bà lão nghe xong rơi nước mắt, trầm mặc hồi lâu mới hỏi khàn khàn: “Trường Sách, nếu để con cưới A Ninh, con có bằng lòng không?”

Ta nhíu mày, trong đầu hiện lên gương mặt lê hoa đái vũ, vừa dịu dàng vừa ngập ngừng của Ninh Chi Tang.

“Thôi bỏ đi, ngươi thô lỗ như hung thần ác sát, Như Ý từng nói A Ninh nhát gan, dễ sợ, nếu ở cùng ngươi, chẳng phải uổng phí cả đời sao! Việc hôn sự của con bé, ta giao cho mẫu thân ngươi lo liệu. Ngươi lui ra đi.”

Tổ mẫu thấy ta im lặng, bèn phất tay thể hiện sự chán ghét.

Ta...

Nhát gan dễ sợ? Khi nàng cầm trâm cài kề cổ mình, ánh mắt hung hăng chẳng khác gì con sói cái bị dồn đến đường cùng.

Ngày đầu nàng đặt chân vào Hầu phủ, lại đúng lúc ta đang trừng phạt một tên sai vặt phá quy củ. Tiểu cô nương vừa nhìn thấy liền hoảng đến đỏ mắt, như con thỏ nhỏ, chạy mất dạng.

Tối đó tổ mẫu lôi ta qua, mắng cho một trận thê thảm, dặn ta sau này muốn tra tấn gì thì ra ngoài mà làm, hoặc đóng cửa viện mà giải quyết, đừng dọa tiểu thư nhà người ta.

Thật phiền c.h.ế.t đi được, đến khách quý cũng phải dè chừng vậy, làm gì cũng không tiện.

Nhà họ Mạnh có gia quy một vợ một chồng. Nếu sau cưới mà vợ mãi không sinh con, đến khi nam tử ba mươi mới được nạp thiếp.

Có một nha hoàn không biết trời cao đất dày, dám hạ dược vào rượu của ta, là loại xuân dược cực mạnh.

Ta không biết sao mà lảo đảo đến bên giả sơn, đột nhiên ngửi thấy mùi hương dễ chịu khiến tim đập thình thịch.

Khi tỉnh lại, trước mắt chỉ còn giường chiếu hỗn loạn và màu đỏ thẫm ấy.

Ta lục tung cả Hầu phủ đi tìm người, nghĩ rằng nếu là nha hoàn muốn trèo cao thì ắt sẽ tự lộ mặt. Thế nhưng ba ngày trôi qua, không ai bước ra nhận.

Cái đêm ấy, như một giấc mộng chỉ thuộc về riêng ta.

Mẫu thân nói, Ninh Chi Tang mồ côi cha mẹ, lại là nữ nhi thương hộ, được ghi danh dưới tên cô cô. Hôn sự trở thành vấn đề khó giải.

Nếu không thể gả lên cao, chỉ còn cách gả thấp.

Ta nghĩ cả đêm, trong đầu hiện lên ánh mắt nước thu long lanh ấy, dáng vẻ yếu mềm như liễu trước gió ấy... rõ ràng từ nhỏ đã được nuông chiều.

Nếu gả cho nhà thường dân, sao chăm sóc nổi nàng?

Đàn bà... thật phiền phức.

Để dẹp yên mối bận tâm của mẫu thân, ta chọn cho nàng một nhà môn đăng hộ đối—phủ Thông Phán. Lại hứa hẹn cho Thẩm Trường Khanh chức quan tam phẩm, để hắn cưới nàng.