Hôn Sự Kinh Cảng

Chương 58: Kỷ tiên sinh tâm trạng không tốt – Đến rồi lại đi là ý gì?



“Lam Lam, nghe nói cháu có một nhà kho ở khu Ngũ Hoàn?” – Sau bữa tiệc gia đình, mọi người ngồi trong sân uống trà, tranh thủ chút khí trời mát mẻ cuối cùng trước khi tiết trời oi ả của Kinh Cảng ập đến.

Kỷ Lam thật không ngờ, Trần Nghiên lại chủ động nhắc tới nhà kho đó của cô.

“Có một cái ạ,” – Kỷ Lam thận trọng đáp lời, cân nhắc ý đồ của đối phương.

“Cháu trai bên ngoại của thím hai dạo này đang làm công trình, muốn tìm một chỗ rộng để chứa vật liệu xây dựng. Nếu nhà kho đó của cháu không dùng thì bán lại cho thím nhé?”

Kỷ Lam: …

Hiểu rồi, chắc chắn là nghe được tin gì đó, nên giờ đến đây định dùng lời ngon ngọt dụ dỗ cô.

“Thím hai, kho đó bọn cháu vẫn đang dùng, tạm thời chưa thể dọn ra được.” – Kỷ Lam nhẹ nhàng từ chối.

“Nhưng kho ở Ngũ Hoàn thì xa nhà cháu lắm mà? Để đồ ở đó bất tiện quá, hay là thím lấy tòa văn phòng trong trung tâm thành phố đổi cho cháu nhé?”

“Thím hai, cái kho đó là cháu mua chung với Từ Ảnh, một mình cháu không thể quyết định được.” – Kỷ Lam khéo léo kéo Từ Ảnh ra chắn đòn.

“Vậy à!” – Trần Nghiên làm ra vẻ tiếc nuối: “Thím còn tưởng cháu nể mặt thím, cho mượn dùng vài hôm cơ.”

Kỷ Lam mỉm cười, không tiếp lời.

Bên cạnh, Kỷ Nhụy Nhụy nhìn sắc mặt rồi cũng chen vào, rõ ràng muốn phụ họa Trần Nghiên để ép Kỷ Lam nhượng kho: “Chị à, studio của chị ở khu Nhị Hoàn mà, kho để ở tận Ngũ Hoàn đúng là xa thật, hay là đổi với thím hai đi cho tiện.”

“Không nghe Lam Lam nói à?” – Kỷ Hiển thường ngày ít lời, nhưng gặp chuyện Kỷ Nhụy Nhụy cố tình gây sự thì phản pháo cực nhanh: “Kho đó không phải của một mình con bé, không thể tự quyết định, tiếng người khó hiểu thế à?”

Kỷ Nhụy Nhụy bị chặn họng, sắc mặt tái đi, len lén nhìn Đặng Nghi.

Nhưng Đặng Nghi kiêng dè vì lão phu nhân sắp ra, chỉ liếc Kỷ Hiển một cái đầy tức giận mà không dám nói gì.

“Nhụy Nhụy, chị không phải người nhỏ nhen, em muốn gì chị chưa từng cho? Thím hai là người nhà, nếu chị tiện thì còn cần từ chối sao? Lúc mua kho, Từ Ảnh bỏ phần lớn tiền, chị chỉ góp một phần nhỏ. Nếu giờ chị chẳng nói chẳng rằng mà nhường kho đi, chẳng phải là ‘qua cầu rút ván’ sao? Làm người, ít nhất phải có chút tín nghĩa chứ?”

“Nhụy Nhụy chỉ vì nghĩ thím hai là người nhà…” – Đặng Nghi lên tiếng hòa giải, muốn dẹp bớt căng thẳng: “Thôi, uống trà đi.”

Kỷ Lam vẫn không bỏ qua: “Thím hai nói là cháu trai thím cần dùng mà, Nhụy Nhụy là lo cho cháu trai thím chứ gì?”

Nét điềm đạm trên mặt Đặng Nghi bắt đầu giữ không nổi nữa, ánh mắt nhìn Kỷ Lam đầy hiểm độc.

Còn Kỷ Lam rất rõ, hôm nay không làm cho ra chuyện, ngày mai Trần Nghiên lại tìm tới tiếp.

“Các con là chị em, sao con nói vậy?” – Đặng Nghi trách.

“Đúng là chị em, nhưng em gái lại muốn chị mình chịu đủ uất ức, thế chẳng phải quá đáng sao?”

“Cãi nhau cái gì vậy?” – Thư Văn đỡ lão phu nhân ra sân, bầu không khí căng như dây đàn cũng vì thế mà dịu lại.

Ánh mắt tinh tường của bà đảo qua mọi người, giọng không lớn nhưng mang theo giận dữ: “Ăn bữa cơm thôi mà cũng ầm ĩ thế này? Loạn hết cả lên, còn ra thể thống gì nữa.”

Kỷ Hiển bên cạnh vẫn đang xoay xoay chén trà, liếc nhìn Trần Nghiên rồi thản nhiên nói: “Đúng là loạn, thím hai với Nhụy Nhụy một người tung, một người hứng, làm khó Lam Lam đấy. Bà nội, sau này bà đừng gọi Lam Lam về ăn cơm nữa, chẳng khác nào gọi người ta về để chịu uất ức.”

“Chuyện gì thế?” – Lão phu nhân hỏi, giọng vẫn đầy khí thế.

Kỷ Hiển kể sơ lại sự việc, không thêm mắm dặm muối cũng không kích động.

Lão phu nhân sống lâu từng trải, sao có thể không nhận ra mưu tính của Trần Nghiên? Bà không làm Trần Nghiên mất mặt trước đám đông, chỉ phẩy tay cho mọi người giải tán.

Một buổi tiệc ấm cúng, kết thúc bằng gương mặt lạnh lùng của lão phu nhân.

Vừa lên xe, Kỷ Minh Đạt liền mắng Trần Nghiên: “Em điên rồi à? Cả tài sản của đám con cháu mà em cũng nhòm ngó, con bé hai mươi tuổi mà em cũng không tha?”

“Còn không phải tại nó không chịu nhượng bộ?” – Trần Nghiên đầy tức tối, khu đất quanh đó Trần Húc đã gom xong cả, chỉ còn mỗi nhà kho của Kỷ Lam là chưa lấy được.

“Là con gái em chắc? Anh thấy em còn xót hơn cả Kỷ Hồng Nghĩa.”

“Câm miệng đi!” – Kỷ Minh Đạt quát: “Cất hết cái đống tâm tư xấu xa đó lại đi.”

“Bà ấy thật sự nói với cậu như vậy à?” – Kỷ Lam vừa lái xe về nhà, vừa gọi điện cho Từ Ảnh.

Dịch và biên tập bởi Rừng Truyện!!!

Bên kia vừa ăn xong đang đứng trong sân cầm điện thoại.

“Đúng là đồ điên mà, chuyện này cậu đẩy cho tớ xử lý, bảo bà ấy đến tìm tớ, đừng có đối đầu trực tiếp với bà ấy.”

protected text

“Biết rồi.” – Kỷ Lam đáp lại.

Từ Ảnh đứng trong sân, nhìn thoáng vào trong nhà: “Không nói nữa, người lớn trong nhà đều có mặt, tớ vào chịu mắng đây.”

“Ừ, đi đi.”

Kỷ Lam cúp máy, hoàn hồn lại thì phát hiện bản thân vô thức lái xe đến biệt thự Lan Đình. Khi nhìn cánh cổng biệt thự, lòng cô thoáng chốc chùng xuống.

Nói là không sống chung, vậy giờ có khác gì sống chung?

Với loại đàn ông như Kỷ Minh Tông, nếu muốn chiếm đoạt cô một cách triệt để, thì chẳng cần mất bao nhiêu thời gian. Nghĩ đến đây, Kỷ Lam chột dạ, xoay vô-lăng định rời đi.

Trạm bảo vệ biệt thự ở ngay trước mắt, rẽ trái là đường về Kim Mậu Phủ.

Nhưng trớ trêu thay, một chiếc Maybach màu đen chạy tới từ hướng ngược lại. Dường như thấy cô, xe còn nháy đèn pha hai lần.

Kỷ Lam giả vờ không thấy, cắn răng rẽ trái đi tiếp.

Chỉ vài giây sau, điện thoại vang lên.

Cô định lờ đi, nhưng liếc gương chiếu hậu thì thấy chiếc xe phía sau dính sát như thể không đuổi kịp thì không chịu thôi.

“Đi đâu vậy?” – Giọng trầm ấm, nam tính từ đầu bên kia vang lên, lạnh lẽo đến mức không thể tan chảy.

“Về nhà chứ còn gì.” – Kỷ Lam giả vờ không biết anh đang ở phía sau.

“Đến biệt thự rồi lại quay xe, không muốn sống chung với anh đến thế sao?”

“Anh biết à?” – Cô làm ra vẻ ngạc nhiên.

“Dừng xe.” – Kỷ Minh Tông tâm trạng tồi tệ, chẳng muốn đôi co qua điện thoại.

Xe dừng lại bên lề, gần trạm xe buýt. Kỷ Minh Tông xuống xe, kéo cửa ghế phụ xe Kỷ Lam, định ngồi vào. Nhưng vừa mở cửa, đập vào mắt là một đống đồ lộn xộn – túi xách, tài liệu, quần áo, mỹ phẩm, son môi, đủ cả.

Sắc mặt anh lập tức tối sầm lại, nếu không phải vì giữ phong độ, Kỷ Lam thực sự sợ anh sẽ mắng cô ngay tại chỗ.

“Anh ngồi ghế sau nhé?”

“Xuống xe.” – Người đàn ông lạnh lùng buông hai chữ.

“Xe em thì sao?” – Kỷ Lam đành theo anh lên chiếc Maybach, quay đầu nhìn chiếc xe của mình vẫn đậu ở trạm xe buýt.

“Vứt đi.” – Giọng anh chẳng chút thiện ý: “Bẩn đến mức này, giữ lại chỉ chướng mắt.”

Kỷ Lam: …

Nghiêm Hội đang cầm vô-lăng, nhẹ giọng trấn an: “Cô Kỷ, lát nữa tôi bảo người lái xe cô về, cô yên tâm.”

Xe dừng trong sân biệt thự, Kỷ Lam bước xuống.

Kỷ Minh Tông sắc mặt lạnh băng, một đường vào nhà không hề hé răng nửa câu. Ngược lại, Kỷ Lam vừa thay giày vừa lẩm bẩm theo sau đầy mỉa mai: “Bẩn là em, anh tức cái gì chứ?”

“Chuột mà chui vào xe em cũng lạc đường mất.” – Anh lạnh giọng.

Kỷ Lam nhỏ giọng đáp trả: “Thế thì chỉ có thể nói con chuột đó to quá thôi.”

“Kỷ Lam!” – Giọng anh trầm hẳn xuống, ẩn chứa tức giận: “Em không nên giải thích một chút sao? Đã đến rồi lại bỏ đi là có ý gì?”