Hôn Sự Kinh Cảng

Chương 59: Nếu sau này chia tay, anh không định đánh gãy chân em chắc?



“Anh không có ở nhà.”

“Anh không ở nhà thì em bỏ đi?” – Giọng Kỷ Minh Tông trầm thấp, câu từ mang theo tức giận, không ổn định.

“Anh không có nhà, chẳng lẽ em ở lại một mình trông phòng trống?” – Kỷ Lam thấy cơn tức của người đàn ông này thật khó hiểu.

“Anh chỉ tạm thời không ở nhà, đâu phải là không bao giờ quay về.” – Lý lẽ ngang ngược này khiến sắc mặt anh càng đen hơn.

Cô nhìn anh, không thể nào hiểu nổi: “Minh tổng à, nóng tính vậy sao? Em đến rồi lại đi mà anh đã chịu không nổi, lỡ sau này chia tay, anh không định đánh gãy chân em chắc?”

Một câu nói của Kỷ Lam phá tan bầu không khí căng thẳng trong phòng khách.

Ánh mắt anh nhìn cô, sắc bén không buông tha, giữa hai người như đang có một cuộc giằng co vô hình – anh tiến một bước, cô hắt cho một gáo nước lạnh.

Lửa nhỏ mãi không thể bùng lên thành đám cháy lớn.

Cô gái nhỏ này, như thể cố ý muốn chống đối với anh.

Kỷ Minh Tông tựa vào cửa, chỉ cách một cánh cửa, tiếng mèo 256 kêu thảm thiết bên trong. Tay anh đặt trên tay nắm cửa, nửa như muốn mở, nửa như không.

Ánh mắt anh nhìn Kỷ Lam từ giận đến kinh ngạc, rồi cuối cùng trở nên bình tĩnh, điềm đạm: “Kỷ Lam, em cứ thử xem?”

Một câu “thử xem” vang lên như một nốt nhấn, nhẹ nhàng len lỏi vào tai cô, như thể anh rất mong chờ điều đó.

Kỷ Lam mím môi, dời ánh mắt khỏi gương mặt anh, xoay người vào bếp định rót nước.

Kỷ Minh Tông mở cửa, 256 lao ra với cái đuôi như cây phất trần, chạy theo anh vào phòng khách.

Quanh quẩn bên chân anh đòi được vuốt ve, giọng kêu nũng nịu vô cùng.

Kỷ Lam bưng cốc nước, ngồi xuống bàn ăn, nhìn cảnh tượng trước mắt mà cảm thấy có phần không thực.

Kỷ Minh Tông là kiểu người không mấy kiên nhẫn với người khác, dù là cấp dưới hay người ngoài, nhưng với động vật lại đặc biệt dịu dàng.

Tết Đoan Ngọ, hầu hết thương nhân và người trong giới chính trị đều tạm gác công việc để về nhà đoàn tụ.

Dường như đã thành một luật bất thành văn trong thương giới.

Tập tục ngày lễ không xã giao, Kỷ Lam đã từng thấy từ nhỏ qua Kỷ Hồng Nghĩa.

protected text

Khi tiếng máy hút mùi vang lên trong bếp, tay Kỷ Minh Tông đang xoa đầu mèo cũng hơi khựng lại.

Anh đứng dậy, đi về phía bếp: “Nấu gì vậy?”

“Bánh ú.” – Kỷ Lam trả lời, rồi cảm thấy câu trả lời có phần vô vị, liền bổ sung: “Nấu cho anh ăn.”

Kỷ Minh Tông ngẩn người, ánh mắt chăm chú nhìn bóng lưng cô như muốn xuyên thấu. Cảm giác chiếm hữu không lời, trong không gian bếp nhỏ hẹp ấy, dường như bị xé toạc ra.

Hơi nước từ nồi hấp lan tỏa khắp căn bếp.

Khi bánh ú chín, cô bưng ra bàn, cắt sợi dây trắng, đặt một chiếc nĩa sạch sáng bóng bên cạnh.

“Ngồi đi, đứng làm gì nữa?”

Kỷ Minh Tông rất biết nghe lời, kéo ghế ngồi xuống, cầm nĩa gỡ lớp lá, đưa miếng bánh ú thịt heo và táo tàu vào miệng, vị ngọt thoảng lan, như khoảnh khắc hiện tại vậy.

“Chúc anh Đoan Ngọ an khang, Minh tiên sinh.”

“Chúc em Đoan Ngọ an khang, Kỷ tiểu thư.”

Sự ra đời của Kỷ Minh Tông giống như một cơn mưa lạnh giữa mùa đông – có cũng được, không có cũng không sao.

Cha mẹ anh là một đôi vợ chồng đang ở đỉnh cao sự nghiệp, lại đã có hai con trai, nên việc có thêm anh, hoàn toàn là ngoài ý muốn.

Anh lớn lên trong tay bảo mẫu, chẳng nhận được bao nhiêu yêu thương từ cha mẹ. Tuổi thơ trôi qua nhạt nhẽo, ký ức duy nhất là bóng lưng vội vã của hai người và câu nói ám ảnh mãi: “Chúng ta bàn bạc rồi, muốn cho con ra nước ngoài học hành tử tế hơn.”

Và lần đi ấy kéo dài hơn chục năm. Đến khi cha mẹ rút khỏi tuyến đầu, tuổi cao sức yếu, không thể đi xa, chuyện sang thăm anh lại càng không thể mong đợi.

Anh như người bị nhà họ Kỷ đày ra vùng biên cương, mãi đến khi đã ngoài hai mươi, lão phu nhân mới nhớ tới đứa con này, thỉnh thoảng gọi điện, cố gắng vớt vát mối quan hệ mẹ con đã vụn vỡ.

Dịch và biên tập bởi Rừng Truyện!!!

Nhưng, đã quá muộn rồi.

Bất kỳ ngày lễ truyền thống nào trong nước, đối với anh, đều xa lạ đến vô cùng.

Chỉ duy nhất hôm nay, câu “Đoan Ngọ an khang” của Kỷ Lam đã kéo anh trở về với hiện thực.

Xoa dịu trái tim đang bồn chồn, bực bội của anh.



Hôm sau Đoan Ngọ, vẫn còn trong kỳ nghỉ lễ.

Chiều tối, Kỷ Lam lái xe đến đón Từ Ảnh. Cô nàng mặc một chiếc váy ren siêu ngắn màu trắng bước ra từ biệt thự.

Dáng vẻ như chuẩn bị ra ngoài nhưng vẫn còn chưa chỉnh tề lắm.

“Không đi à?”

“Gấp gì chứ? Tớ mới mua cái váy, cậu lên thử xem.”

Kỷ Lam do dự, không mấy muốn vào nhà.

“Tớ ở nhà một mình.” – Từ Ảnh nhìn ra được sự lưỡng lự của cô, liền cười kéo vào.

“Ngắn quá rồi đấy nhỉ?” – Hai người vào phòng ngủ, Từ Ảnh lấy ra một chiếc váy liền thân bằng voan đỏ. Kỷ Lam thay vào thì thấy chỉ vừa qua đùi, nguy cơ “lộ hàng” khá cao.

“Chị không phải bị mấy ông già đầu độc rồi đấy chứ? Váy này chẳng hợp với độ tuổi tụi mình quá còn gì? Hai mươi tuổi mà không mặc váy ngắn, đợi sáu mươi mới mặc à?” – Từ Ảnh lầu bầu.

“Đi đi đi, đừng có lần lữa nữa. Hôm nay tớ có nhiệm vụ đó nha.” – Từ Ảnh không để cho Kỷ Lam chần chừ thêm.

Hai người ra ngoài, đi thẳng đến trung tâm đấu giá.

Ở Kinh Cảng, mỗi năm trước và sau các dịp lễ lớn đều có những phiên đấu giá quy mô lớn, được giới nhà giàu nơi đây vô cùng ưa chuộng.

Kỷ Lam từng đi vài lần, lần nào cũng là đi cùng Đặng Nghi.

Bà ta rất chịu chi, ở trung tâm đấu giá có hẳn một quản lý riêng đưa vào phòng VIP, muốn mua gì cũng không cần tự ra tay.

Từ Ảnh lần này đến là có nhiệm vụ từ nhà họ Từ. Tuy không bằng nhà họ Kỷ, nhưng cũng thuộc hàng có thế lực. Nhân viên phục vụ dẫn họ đến phòng riêng, đi ngang qua cầu thang xoắn ốc, tầng trên là hàng loạt phòng VIP, với cửa kính sát sàn nhìn toàn cảnh khu vực đấu giá bên dưới.

“Tam gia.” – Kỷ Minh Tông hôm nay cũng có mặt tại buổi đấu giá, Nghiêm Hội theo sát phía sau. Khi ấy, trong phòng VIP, Kỷ Minh Tông đang bàn chuyện làm ăn thì Nghiêm Hội cúi đầu, rón rén mở cửa bước vào, ghé tai báo: “Cô Kỷ tới rồi.”

Vừa nói, vừa nhanh chân chạy đến kéo rèm mành xuống.

Sợ ông chủ của mình bị “lộ thân phận”.

Kỷ Minh Tông nghiêng đầu, hạ giọng hỏi: “Cô ấy đi cùng ai?”

“Cô Từ.” – Nghiêm Hội thầm kêu trong bụng, đúng là nguy hiểm thật.

Vì Từ Ảnh từng gặp “chính thất”, lại còn rất quan tâm đến chuyện của anh.

Nếu bị nhận ra, chẳng phải là bại lộ trong vài phút sao?

Kỷ Minh Tông hơi cau mày, sự bực bội hiện rõ trong mắt.

“Chủ tịch Kỷ gặp khó khăn gì sao?” – Người đối diện hỏi với giọng nhẹ nhàng.

Kỷ Minh Tông ổn định lại cảm xúc, khẽ cười: “Chuyện nhỏ thôi, nãy mình đang nói đến đâu rồi nhỉ?”

“Đang nói đến việc có người thu mua trái phép.”

Anh ra hiệu bằng đầu ngón tay, bảo Nghiêm Hội rời khỏi phòng. Nghiêm Hội nghĩ thầm, gan cũng lớn thật, đến lúc này vẫn còn tâm trạng nói chuyện.

Cửa phòng đóng lại, Nghiêm Hội dựa vào tường ngoài, khẽ thở dài. Hành lang liên thông với nhau, nếu Kỷ Lam và Từ Ảnh nổi hứng đi dạo, khả năng bị bắt gặp của anh rất cao.

Sau một hồi suy nghĩ, Nghiêm Hội lặng lẽ rón rén chui vào nhà vệ sinh nam.